Ngụy Ngưng Nhi lạnh lùng liếc nhìn Long Hình, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi, sau đó nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ mặt phức tạp một lúc, sau đó đứng dậy vung tay áo bước đi!
Cô ta nhất định phải báo chuyện này cho Ngụy Quốc Đào càng sớm càng tốt, người đã đột phá ở thánh vực chính là Long Hình và Long Nguyệt!
Cho dù nhà họ Ngụy có xử lý hai người này như thế nào thì cô ta cũng nhất định phải khiến cho tên Tiêu Chính Văn ngạo mạn này phải trả một cái giá mà anh ta không thể chịu đựng được!
Nhìn bóng lưng của Ngụy Ngưng Nhi, Long Hình và Long Nguyệt hiểu ý bật cười, sau đó hai người tới trước mặt Tiêu Chính Văn, cung kính chào kiểu nhà binh: "Long Vương, nhiệm vụ đã hoàn thành!"
Nói rồi, trên mặt của hai người đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
Thật ra ngay cả hai người họ cũng không ngờ rằng sau khi đột phá lên cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, hai người thực sự đạt thẳng tới trạng thái đỉnh cao của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Chỉ thiếu chút nữa đã có thể đạt đến cảnh giới Nhân Vương!
Có vẻ như trận pháp và tâm pháp mà Tiêu Chính Văn truyền cho họ mới là môn pháp tối cao.
Trước cảnh giới Thiên Thần có thể còn không nhận ra sự chênh lệch nào, nhưng kể từ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, gần như chỉ cần đột phá cảnh giới thì có thể đạt tới trạng thái đỉnh cao!
Điều này cũng có nghĩa là trong tương lai, điện Thần Long sẽ có hàng nghìn cường giả cảnh giới Nhân Vương!
Trong giới thế tục, đây phải là một thế lực mạnh mẽ như thế nào.
Đừng nói đến Âu Lục, Mỹ Lục, cho dù cả thế giới hợp lại cũng không phải là đối thủ của Hoa Quốc!
Ngay cả hai người họ cũng chưa từng vọng tượng bản thân sẽ có ngày này!
Nhân Vương đã từng là cảnh giới cao không thể với tới!
Trước đây, cho dù là cảnh giới Thiên Thần cũng đã có thể chỉ huy một lục địa.
Mà giờ đây, họ chỉ còn cách cảnh giới Nhân Vương một chút!
Tiêu Chính Văn mỉm cười ngẩng đầu nhìn hai người Long Nguyệt, nhìn thấy mắt họ sáng ngời, bật cười: "Vừa mới đột phá đã muốn thử khả năng rồi à?"
Long Hình bật cười ha ha, tiến đến trước mặt Tiêu Chính Văn nói: "Long Vương, thành thật mà nói, cả đời này tôi chưa từng nghĩ sẽ có thể đạt đến trình độ như bây giờ. Cảm giác sức mạnh này tràn đầy cơ thể này thật sự... "
"Thật sự là điều trước đây tôi thậm chí không dám nghĩ đến!"
Ngay sau đó, Long Hình không khỏi tò mò nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trước đó anh ta còn tưởng rằng bởi vì cảnh giới quá thấp, cho nên nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt họ mới giống như người thường!
Nhưng bây giờ, anh ta đã là Bán Bộ Nhân Vương, nhưng sao khi nhìn Tiêu Chính Văn, anh ta vẫn cảm thấy anh chỉ là một người bình thường?
Nếu không phải có đôi mắt kiên quyết kia, Long Hình thậm chí sẽ thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường!
"Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Long Hình hỏi.
"Long Vương, tại sao anh lại giống người thường trong mắt chúng tôi vậy?"
Long Hình hỏi thẳng ra những nghi ngờ trong lòng.
Tiêu Chính Văn cười nói: "Trở lại nguyên trạng! Chờ khi cậu có thể lĩnh ngộ được đạo lý đất trời, cậu cũng có thể làm được giống như tôi! Về phần nâng cao cảnh giới, thực ra không chỉ cần dựa vào lực chiến đấu, mà còn cần dựa vào tâm tính!"
Nói rồi, Tiêu Chính Văn chỉ vào vị trí của trái tim của mình.
Thật ra sau khi Tiêu Chính Văn trở về từ Vy Hào, anh đã có cảm ngộ mới.
Chân khí quả thật chính là phần quan trọng nhất của thế giới này, nhưng khí chân cũng không phải là toàn bộ thế giới này!
Vào thời điểm phá vỡ Hộ Quốc Đại Trận của Vy Hào, với sự bện xoắn của thời gian và không gian, Tiêu Chính Văn dường như đã nhìn ra một chút manh mối!
Lúc đó chân khí trong người Tiêu Chính Văn đã vô cùng dồi dào.
Nếu muốn, anh hoàn toàn có thể đột phá lần nữa, nhưng Tiêu Chính Văn lại đè nén sự kích động muốn đột phá này!
Cảnh giới phải phù hợp với tâm tính, đột phá như vậy mới thực sự xứng đáng với tên gọi của nó.
Bằng không, dù cho có lực chiến đấu của cảnh giới nhưng không có tâm tính và ngộ tính phù hợp thì cũng đồng nghĩa với việc sức mạnh ấy không có đất dụng võ!
"Đi thôi, chúng ta đi tới rừng cây phía trước!"
Tiêu Chính Văn nói, chỉ vào một khu rừng rậm ở phía xa.
Ngay sau đó, đám người Tiêu Chính Văn đã xuất hiện trong rừng!
"Bây giờ, tôi chính là đối thủ của hai người, hai người cùng nhau lên!"
Tiêu Chính Văn nói rồi, chắp một tay sau lưng!
Vừa dứt lời, hai người Long Nguyệt không khỏi sửng sốt một chút, chẳng lẽ Tiêu Chính Văn lại muốn dùng một tay khiêu chiến hai người họ?
Tuy rằng thực lực của Tiêu Chính Văn rõ rành rành, nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn đã áp chế cảnh giới của mình xuống cảnh giới Thiên Thần cấp ba sao!
Nói cách khác, cảnh giới hiện giờ của hai người họ cao hơn Tiêu Chính Văn hai bậc!
Lúc này, bọn họ cũng có cảm giác đủ để bóp chết Tiêu Chính Văn!
Khó trách những người của năm đại danh sơn kia, dù biết danh tiếng lẫy lừng của Tiêu Chính Văn vẫn hết người này đến người khác tới khiêu chiến!
Kỳ thực đây hoàn toàn là tự tin vào thực lực của chính mình, không phải là không biết sống chết!
"Long Vương, chúng tôi sẽ không nương tay!"
Long Hình nói rồi bắt đầu bày thế.
"Hai người cùng nhau lên đi!"
Tiêu Chính Văn nói, liếc nhìn Long Nguyệt vẫn đang đứng bên cạnh anh ta!
"Long Vương, vậy anh phải cẩn thận rồi!"
Trong khi nói, Long Nguyệt co người bật lên, thân pháp vô cùng kỳ lạ, tốc độ nhanh đến mức khiến mắt thường khó nhìn thấy!
Ngay khi cô ấy rút từ sau lưng ra một chuỗi hư ảnh dài, Tiêu Chính Văn cũng bắt đầu chuyển động theo!
Long Hình ở một bên cũng nhún người nhảy lên, một đường đạp xuống đỉnh đầu của Tiêu Chính Văn.
Trong nháy mắt, Long Hình và Long Nguyệt gần như phong tỏa toàn bộ đường sống của Tiêu Chính Văn, bước tiếp theo sẽ là dứt khoát bóp chết Tiêu Chính Văn!
"Hai người nghĩ chỉ như vậy đã có thể thắng được rồi sao? Còn xa lắm, nếu mà lúc thật sự đối đầu hai cô cậu đã chết nhiều lần rồi!"
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, phất tay một cái, một quầng sáng màu vàng hiện lên, chặn chặn lại một cước từ trên cao của Long Hình, đồng thời, anh cũng không lùi mà tiến lên, một ngón tay lộ ra ngoài!
Vù!
Một luồng khí kình vô hình bay thăng tới cổ họng Long Nguyệt!
Long Nguyệt bất giác chùng xuống!
Cô ấy đã từng xem Tiêu Chính Văn sử dụng chiêu này không biết bao nhiêu lần.
Khác ở chỗ, trước giờ Tiêu Chính Văn đều phóng ra con dao quân đội năm cạnh, tưởng chừng đơn giản không khoa trương như vậy, nhưng lại là một cách tăm tối kinh thiên động địa!
Trong mắt cô ấy, dường như có vô số luồng khí kình đang bay về phía mình, gần như tràn ngập đất trời không có một tia sơ hở nào đáng nói!
Nếu Tiêu Chính Văn sử dụng con dao quân đội năm cạnh, cô ấy giờ đã là một thi thể!
Bên kia, Long Hình cũng bị quầng sáng vàng bao vây, cho dù anh ta có làm gì đi nữa, cũng không thể phá tan quầng sáng này được!
Trong trường hợp này, Tiêu Chính Văn không cần phải làm gì cả mà Long Hình đã bị vây chết trong quầng sáng này rồi!
Chênh lệch quá lớn, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
Mặc dù thực lực và cảnh giới của hai người đều ở trên Tiêu Chính Văn, nhưng công kích của họ đã bị Tiêu Chính Văn dễ dàng hóa giải, thậm chí còn không tốn chút lực đánh trả nào!
Đến bây giờ, cuối cùng họ hiểu được tại sao trước đây Tiêu Chính Văn lại dám khiêu chiến với cao thủ Bán Bộ Nhân Vương mặc dù bản thân chỉ mới ở cảnh giới Thiên Thần!
Là bởi vì sự lý giải về trận pháp và chiêu thức hoàn toàn không cùng một trình độ!
Nó giống như một người có trình độ đại học và một người mới chỉ học tiểu học cùng giải một bài toán, mà nguyên tắc trong đó đều như nhau.
Nhưng cách giải của hai người họ hoàn toàn không giống nhau!
"Trận pháp có thể giết, có thể vây, có thể chặn cũng có thể giấu đi tàng hình! Chỉ cần ra tay nhất định phải tranh thủ thời gian!"
"Chỉ phong bế đường sống của đối thủ là chưa đủ, bởi vì cô cậu hoàn toàn không thể phán đoán được đối thủ có còn chiêu bài nào khác hay không, nếu đối thủ thực sự còn chiếu khác thì cô cậu vĩnh viễn không có cơ hội trở mình!"
Tiêu Chính Văn lập tức phất tay, quầng sáng vàng tiêu tán, Long Hình ngã thẳng xuống đất.
"Chúng tôi hiểu rồi!"
Mãi cho đến một giờ sau, Long Nguyệt và Long Hình mới lau mồ hôi trên trán, gật đầu liên tục với Tiêu Chính Văn.
Sau trận đấu với Tiêu Chính Văn, cả hai đều đã cải thiện đáng kể kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu của mình!
Thực ra, bất kể cảnh giới nào, kỹ năng và kinh nghiệm đều rất quan trọng!
Chỉ khi một trăm phần trăm vận dụng được thực lực của bản thân vào trong chiến đấu thực tế mới là đột phá cảnh giới thật sự!
"Những điều tôi vừa nói hai người cứ từ từ tiêu hóa, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ phát huy công dụng!"
Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng nói.
Chương 1627: Nghi ngờ thân phận
Như những gì Ngụy Ngưng Nhi nói, dù gì Tiêu Chính Văn cũng chỉ có một mình, mà sức lực của một người thì luôn có giới hạn.
Tiêu Chính Văn không thể truyền lại kinh nghiệm của mình cho từng người trong điện Thần Long được.
Cũng chỉ có thể thông qua cách này, khiến Long Hình, Long Nguyệt và Long Ngao thay thế anh, nâng cao sức mạnh chiến đấu cho điện Thần Long.
Có sự hướng dẫn của Tiêu Chính Văn, tốc độ phát triển của hai người họ gần như được tính bằng giây.
“Thực ra, cái danh thế tử cũng không đáng sợ như anh nghĩ!”
“Sau lưng bọn họ có gia tộc, có tài nguyên, nhưng khi ra chiến trường, chẳng ai so bì những thứ đó với bọn họ cả! Khả năng chiến đấu mới là thực lực thật sự!”
“Thực ra, điểm khác nhau giữa các cậu và đám thế tử kia không phải là thực lực, mà là kinh nghiệm!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Cái gì?
Long Hình và Long Nguyệt sững sờ, lời này của Tiêu Chính Văn rõ ràng là có ẩn ý.
“Long Vương, ý của anh là chúng tôi có thể đánh bại thế tử?”
Long Nguyệt không tin vào tai mình.
Thế tử có địa vị cao cả.
Chưa nói đến những người khác, chỉ riêng Lý Chính Đạo cũng đủ khiến họ phải ngước nhìn!
Không chỉ thực lực và cảnh giới thâm hậu, chỉ riêng uy lực tỏa ra từ cụ ta cũng đủ khiến người ta phải khiếp sợ.
“Không chỉ đánh bại thế tử, mà ngay cả vận khí Âu Lục, hai người cũng phải giành lấy!”
Tiêu Chính Văn dường như đang nói về một điều rất bình thường.
Nhưng đối với Long Nguyệt và Long Hình, chuyện này giống như mơ tưởng hão huyền.
Bảo bọn họ vượt qua vòng vây của đám thế tử, đoạt lấy vận khí của Âu Lục sao?
Chuyện này sao có thể?
Bây giờ, hai người bọn họ mới chỉ đạt cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, thậm chí còn chưa lên nổi Nhân Vương.
“Long Vương, ý của anh là chúng tôi đấu với đám thế tử đó sao?”
Tuy Long Hình đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Đúng vậy, nếu không tại sao lại giữ cậu lại chứ? Lúc chúng ta ở Bắc Lương, chẳng phải cậu cũng giết chiến thần ba sao với cảnh giới chuẩn chiến thần sao?”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Chuyện này... đúng là như vậy, nhưng lúc đó còn có vài chiêu thức đánh lén!”
Long Nguyệt lúng túng nói.
“Đánh lén? Hai người cho rằng trên cảnh giới chiến thần còn tồn tại đánh lén sao?”
Lời nói của Tiêu Chính Văn khiến hai người họ lập tức chết lặng!
Đúng vậy, bọn họ đều từng bước từ cảnh giới chiến thần đi lên, ngay cả cảnh giới chuẩn chiến thần một sao cũng có khả năng nghe và nhận thức vô cùng nhạy bén, trong bán kính một trăm mét, bất kỳ động tĩnh nào cũng không thể thoát khỏi tai mắt của cường giả cảnh giới chiến thần.
Lúc bọn họ ở Bắc Lương, đó không phải là một trận đánh lén mà là dùng sức mạnh thật sự.
Nhưng lúc đó, nếu không phải Tiêu Chính Văn nói với bọn họ đó là đánh lén thì bọn họ sẽ không có tự tin để sống sót trở về, huống chi là giết đối phương?
“Đúng vậy, bắt đầu từ cảnh giới chiến thần đã không tồn tại đánh lén rồi, lúc đó chỉ vì nghĩ rằng chúng ta nhất định phải thắng, mang theo tâm lý đánh lén đối phương, cho rằng đối phương nhất định phải chết, cho nên mới...”
Long Hình vừa nói vừa lộ ra vẻ kinh ngạc: “Lẽ nào đây chính là tâm tính Long Vương vừa nói?”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là tâm tính! Tại sao thế tử lại có thể mạnh đến vậy? Đó là vì tâm trí bọn họ vững vàng!”
“Sự vững vàng của bọn họ không đến từ thực lực, mà là do gia tộc ban cho họ nguồn lực mạnh mẽ và vô số trận pháp bí mật, đem lại cho bọn họ sự tự tin mạnh mẽ vô song!”
“Vì vậy, khi bọn họ ra tay, giống như đang diễn tập bình thường vậy, vô cùng dễ dàng, hơn nữa sự biến hóa của chiêu thức cũng vô cùng nhanh nhạy, vì vậy bọn họ mới có thể bất khả chiến bại!”
“Chúng tôi hiểu rồi!”
Khuôn mặt Long Nguyệt và Long Hình đều lộ ra vẻ phấn khích!
Bây giờ, Tiêu Chính Văn đã cho bọn họ cơ hội thách đấu với thế tử, giống như khi bọn họ vừa đột phá cảnh giới chiến thần, anh cũng để bọn họ giết ba vị cường giả cảnh giới chiến thần ba sao!
“Yên tâm đi, đến thời khắc mấu chốt, tôi cũng sẽ giúp hai người, nhưng là trường hợp vạn bất đắc dĩ, nếu không tôi sẽ không ra tay giúp hai người đâu!”
Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.
Long Nguyệt và Long Hình nhìn nhau rồi gật đầu.
Lúc này, Ngụy Ngưng Nhi đã trở về nhà họ Ngụy.
Vừa vào cửa, Ngụy Ngưng Nhi đã đi thẳng ra nhà sau, đến trước mặt Ngụy Quốc Đào nói: “Bố, con phát hiện ra một chuyện lớn!”
Ngụy Ngưng Nhi kể lại hết chuyện Long Nguyệt và Long Hình đột phá.
Nghe Ngụy Ngưng Nhi kể xong, Ngụy Quốc Đào nhíu mày càng chặt hơn.
“Bố, con sẽ dẫn người đi bắt ba người bọn họ về hỏi tội!”
Không phải Ngụy Ngưng Nhi sợ Tiêu Chính Văn mà là do lúc đó Thiên Huyền không ở bên cạnh cô ta.
Đừng thấy cô ta bình thường vô cùng kiêu ngạo mà lầm, đó không có nghĩa cô ta là loại con cháu nhà giàu có không có đầu óc trong thế tục.
Trong tình huống không có cao thủ ra mặt, tuyệt đối không được chọc tức Tiêu Chính Văn, bởi vì nếu xảy ra nguy hiểm nào đó thì sẽ mang lại rắc rối cho nhà họ Ngụy.
“Thật hồ đồ!”
Ngụy Quốc Đào vội vàng ngăn Ngụy Ngưng Nhi lại: “Con suýt nữa bị bọn họ lừa rồi!”
Cái gì?
Ngụy Ngưng Nhi nhìn Ngụy Quốc Đào với vẻ không hiểu: “Bố, con... con đã làm gì sai sao? Chẳng phải bố vẫn luôn tìm người đột phá trong thánh vực sao?”
“Con thật sự cho rằng một người không có lai lịch gì, cũng không có gia tộc chống lưng, mà có thể khiến hai người cùng đột phá lên cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương sao?”
“Trong thánh vực, Bán Bộ Nhân Vương quả thực không là gì, nhưng từ cảnh giới Thiên Thần lên cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương chính là thay da đổi thịt!”
“Ngay cả nhà họ Ngụy chúng ta cũng không có năng lực khiến hai người thay da đổi thịt trong vòng ba mươi tiếng!”
Nói đến đây, Ngụy Quốc Đào thầm tỏ ý nguy hiểm.
Cũng may là Ngụy Ngưng Nhi không hề bốc đồng, nếu không hai bố con bọn họ có sẽ sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa!
“Bố, ý của bố là...”
“Lai lịch của hai người đó không tầm thường, nói cách khác, lai lịch của Tiêu Chính Văn cũng không tầm thường! Trong số bọn họ nhất định có người là thế tử, hoặc là người được năm đại danh sơn âm thầm bồi dưỡng!”
Ngụy Quốc Đào nghiêm túc nói.
“Cái gì?”
Ngụy Ngưng Nhi vô cùng kinh ngạc khi nghe những lời này.
Nhưng ngay sau đó, Ngụy Ngưng Nhi đã nghĩ ra được điểm mấu chốt trong chuyện này.
Nếu đối phương không có lai lịch lớn mạnh thì sao có thể phá vỡ quy định ngàn năm chứ?
Ngay cả Thiên Hoành cũng không thể khiến hai cường giả cảnh giới Thiên Thần cùng đột phá trong vòng ba mươi tiếng.
Chẳng trách, đám người Tiêu Chính Văn lại không chịu gia nhập nhà họ Ngụy.
“Ý của bố là Tiêu Chính Văn là thế tử?”
Ngụy Ngưng Nhi khẽ cau mày.
“Không, cậu ta không phải thế tử. Con phải biết người đột phá là Long Nguyệt và Long Hình, đây có lẽ là mật danh của họ, còn tên thật, chúng ta không hề biết!”
“Nói không chừng, bọn họ là thế tử của thế gia lớn nào đó ở Hoa Quốc! Nếu thật thì Tiêu Chính Văn đúng là may mắn thật!”
Ngụy Quốc Đào nghiến răng, nắm chặt tay nói.
Ngụy Ngưng Nhi hừ một tiếng, vừa rồi cô ta còn tưởng Tiêu Chính Văn là nhân vật lớn nào đó, nhưng hóa ra cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi!
“Nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không loại bỏ Tiêu Chính Văn, sau đó, cố gắng lôi kéo…”
Ngụy Quốc Đào vội vàng xua tay nói: “Không được, nếu hai người bọn họ thật sự là thế tử thì nhất định phải có mục đích nào đó mới ở bên cạnh Tiêu Chính Văn!”
“Trước mắt, chúng ta nên yên tĩnh quan sát, nên lôi kéo thì sẽ lôi kéo, nhưng không nên quá kích động, cũng không nên động đến giới hạn của đối phương!”
Có thể đại diện nhà họ Ngụy ở thánh vực, khí chất và tâm tính của Ngụy Quốc Đào sao người thường có thể sánh được!
“Bố, chúng ta không loại bỏ Tiêu Chính Văn thì sao có thể thu phục được hai người kia chứ?”
Ngụy Ngưng Nhi khó hiểu hỏi.
Dù sao lần trò chuyện này cũng không mấy vui vẻ, thậm chí hai bên còn suýt nữa đánh nhau.
“Không sao, dù sao tên Tiêu Chính Văn đó cũng chỉ là vệ sĩ của hai vị thế tử kia mà thôi, đắc tội cũng chẳng sao cả, ai thèm để ý đến cảm nhận của một tên cấp dưới chứ!”
“Đến lúc đó, bố sẽ tìm cách cho họ một đường lui, thậm chí bố cũng có thể đích thâm đi mời bọn họ đến nhà họ Ngụy chúng ta làm khách!”
Ngụy Quốc Đào xua tay, nhìn Ngụy Ngưng Nhi.
Chương 1629: Lời mời của Lý Chính Đạo
Lúc này Tiêu Chính Văn đã dẫn Long Nguyệt và Long Hình quay về khách sạn.
Không lâu sau, Long Hình và Long Nguyệt gõ cửa phòng Tiêu Chính Văn.
Sau khi mở cửa ra, Tiêu Chính Văn hơi sửng sốt.
Vì ngoài Long Hình và Long Nguyệt còn một người quen nữa.
Chính là thế tử nhà họ Lý, Lý Chính Đạo.
Có thế nào Tiêu Chính Văn cũng không ngờ Lý Chính Đạo lại đến đây, hơn nữa còn tìm được thánh vực.
“Cậu Tiêu, rất bất ngờ sao?”
Lý Chính Đạo nhìn vẻ mặt của Tiêu Chính Văn mỉm cười hỏi.
“Đúng thế, tôi và nhà họ Lý đã không có quan hệ gì, ông Lý đến đây là vì chuyện gì thế?”
Nói rồi Tiêu Chính Văn mời Lý Chính Đạo vào phòng.
Từ đầu đến giờ nhà họ Lý chưa từng có gì bất hòa với Tiêu Chính Văn hoặc giới chính trị Hoa Quốc.
Thậm chí nhiều lúc nhà họ Lý vẫn rất chủ động bảo vệ lợi ích của giới chính trị, thế nên hai bên là mối quan hệ không thù không bạn.
Nếu Lý Chính Đạo đã đường xa tìm đến thánh vực thì dĩ nhiên Tiêu Chính Văn cũng không từ chối người ta.
Huống gì khi Tiêu Chính Văn đánh nhau với Kiếm Tiên Thiên Sơn, Lý Chính Đạo còn công khai ra mặt khuyên Kiếm Tiên Thiên Sơn.
Mặc dù Lý Chính Đạo không nói rõ nhưng ai cũng có thể hiểu Lý Chính Đạo vẫn đứng về phía Tiêu Chính Văn.
Dù lúc đó nhà họ Lý không giúp gì cho Tiêu Chính Văn, nhưng anh vẫn nhận lấy tấm lòng này.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Chính Văn bảo Long Hình rót trà cho Lý Chính Đạo.
“Ông Lý đường xa đến thánh vực chắc không phải để nói chuyện phiếm với tôi nhỉ?”
Tiêu Chính Văn đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Dĩ nhiên nhà họ Lý chúng tôi có mối quan hệ với vài gia tộc ở thánh vực, các gia tộc ngoài lãnh thổ đều rất quan tâm đến lần tranh đoạt khí vận của Âu Lục này”.
“Tôi cũng mới nghe nói cậu Tiêu cũng đến thánh vực cách đây không lâu nên mới đến, mong cậu Tiêu có thể giúp đỡ thế tử Hoa Quốc”.
Lý Chính Đạo cũng không có ý che giấu, nói rõ mục đích của mình.
Cụ ta không giống với thế tử lẻn vào trong thánh vực.
Trong thế tục, tận mắt chứng kiến thực lực của Tiêu Chính Văn, nếu người như Tiêu Chính Văn ra tay thì Hoa Quốc chắc chắn sẽ thắng.
Ngay cả bản thân Lý Chính Đạo cũng tin vào điều này.
Mặc dù thứ sắp xuất hiện ở thế giới trong thánh vực là khí vận Âu Lục, nhưng khí vận không có quốc tế, ai tranh đoạt được thì là của người đó.
Hơn nữa khống chế khí vận Âu Lục cũng có lợi với Hoa Quốc.
Vì Quốc Vận Hoa Quốc đang hưng thịnh, thêm vào khí vận của Âu Lục thì tương lai cho dù tình hình có thay đổi thế nào, Hoa Quốc cũng đứng ở nơi bất bại.
“Ồ? Giúp thế tử Hoa Quốc?”
Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống nhìn Lý Chính Đạo.
“Không giấu gì cậu, nhà họ Chu và nhà họ Khổng đã tìm đến nhà họ Lý chúng tôi, họ mong bọn tôi có thể giúp thế tử hai người họ giành chiến thắng trong trận tranh đoạt này”.
“Nhà họ Chu thì tôi không cần nói nhiều cậu Tiêu hẳn cũng đã nghe nói, nhà họ Khổng là thế hệ sau của Khổng Thánh Nhân, từ mười lăm năm trước đã quay về thế tục, hơn nữa còn ở trong thánh vực”.
Nói rồi Lý Chính Đạo chỉ vào đất dưới chân.
“Vừa giúp nhà họ Chu vừa giúp nhà họ Khổng, nhưng khí vận của Âu Lục chỉ có một phần, không thể để hai người họ chia nhau nhỉ?”
Tiêu Chính Văn nửa đùa nửa thật nói.
“Không, dĩ nhiên là không thể, nhưng khí vận này chỉ cần được thế tử Hoa Quốc có được đã đủ rồi. Hơn nữa nhà họ Chu và nhà họ Khổng ngoài mặt thì nghe theo Thiên Đạo Minh Ước nhưng thật ra đều bằng mặt không bằng lòng”.
“Trong lòng mỗi người chúng ta mãi mãi hướng về Hoa Quốc, thế nên giúp họ cũng như giúp người của chúng ta”.
Lý Chính Đạo lại giải thích.
“Vậy Theodore thì sao?”
Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.
“Lâu đài Versailles dĩ nhiên là tay sai trung thành của Thiên Đạo Minh Ước, Thiên Đạo Minh Ước luôn hướng tới năm trái tim rồng còn sót lại ở Hoa Quốc”.
“Nhưng bí mật của Long tộc hẳn chỉ thuộc về Hoa Quốc, thế nên lập trường của hai bên khác nhau”.
Lý Chính Đạo giải thích.
Năm đó Thiên Đạo Minh Ước bảo rất nhiều cao thủ ngoài lãnh thổ quay về thế tục muốn quét sạch Hoa Quốc ra khỏi Trái Đất, mục đích thật sự của chúng là tìm tim rồng.
Lúc đó mặc dù các gia tộc của Hoa Quốc như nhà họ Lý, nhà họ Chu, nhà họ Khổng đều phản đối nhưng vì e ngại sức mạnh của Thiên Đạo Minh Ước nên chỉ lựa chọn im lặng.
Chỉ có Tiểu Thái Tông nhà họ Quý vào trụ sở Thiên Đạo Minh Ước, nhưng kết quả đã không cần nói cũng biết.
“Cậu Tiêu, lần này cậu đích thân đến thánh vực không phải cũng có dự định gì sao?”
Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Lý Chính Đạo.
Tại sao Tiêu Chính Văn lại vô cớ chạy đến thánh vực?
Ngộ nhỡ cậu ta cũng đến vì để tranh đoạt khí vận Âu Lục, vậy thì vô hình chung thế tử nhà họ Chu và nhà họ Khổng có thêm một kẻ thù nữa rồi.
“Tôi không có hứng thú với mấy thứ như khí vận đó”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Lý Chính Đạo thầm thở phào.
Thật ra bản thân Tiêu Chính Văn đã không có hứng thú với khí vận gì đó, với cảnh giới hiện giờ của anh, khí vận cũng chẳng giúp ích gì cho anh cả.
Hơn nữa Tiêu Chính Văn đã có ba quả tim rồng và Thiên Sơn Thư Lục, khí vận đã không có ý nghĩa gì với anh nữa.
Thêm vào đó dù là khí vận của nước nào thì có thể mạnh hơn Quốc Vận của Hoa Quốc sao?
Ngược lại Long Nguyệt và Long Hình, hoặc nên nói là điện Thần Long đang cấp thiết cần khí vận để tăng sức mạnh.
Nhưng Lý Chính Đạo không hề nhắc đến chuyện này, dĩ nhiên Tiêu Chính Văn cũng không cần nói quá nhiều với cụ ta.
“Nếu cậu Tiêu đã không có ý tranh đoạt thì mọi người đều là bạn, tôi đến hơi vội vẫn chưa gặp thế tử nhà họ Chu và thế tử Khổng”.
“Tối nay bọn tôi tổ chức một bữa tiệc, một mặt là giới thiệu cho mọi người làm quen, mặt khác thương lượng làm sao để cùng nhau chống lại kẻ địch mạnh khác, cậu Tiêu có thể đến không?”
Lý Chính Đạo thành ý mời anh.
Tiêu Chính Văn và đám người Chu Thụy Chân không cùng lý tưởng nên không thể ngồi chung với nhau, nhưng vẫn muốn cho người trung gian Lý Chính Đạo này thể diện.
Dù sao nhà họ cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với Hoa Quốc.
“Ông Lý đã nói thế, Tiêu Chính Văn nào dám không nghe? Đến lúc đó chỉ cần ông Lý nói một tiếng, Tiêu Chính Văn sẽ đến”.
Tiêu Chính Văn lập tức đồng ý.
Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Lý Chính Đạo mới thở phào.
Có thể đồng ý chứng tỏ Tiêu Chính Văn không có ý tranh đoạt gì, điều này chắc chắn là tin tức tốt với nhà họ Chu và nhà họ Khổng.
Nếu có thể thuận lợi kéo Tiêu Chính Văn về phía họ thì sẽ có thêm nhiều tỉ lệ thắng.
Sau khi Lý Chính Đạo tạm biệt Tiêu Chính Văn thì đi thẳng đến trang viên của Chu Thụy Chân.
Dù sao người Hoa Quốc có thực lực mạnh nhất ở thánh vực là nhà họ Chu.
Mặc dù nhà họ Khổng đã vào thánh vực được mười lăm năm nhưng lại phát triển không thuận lợi lắm.
Thế nên dù hợp lực với nhau, nhà họ Khổng cũng chỉ có thể làm người đi theo.
Hai nhà họ gần như có thể đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của Hoa Quốc ở trong thánh vực.
Nếu có thêm Tiêu Chính Văn gia nhập, mặc dù không dám nói có thể càn quét thánh vực, nhưng ít nhất không đến nỗi rơi vào thế yếu.
Khi Lý Chính Đạo đến, trong sảnh lớn nhà họ Chu có một người đàn ông trung niên đứng đó.
Người đàn ông này có vẻ ngoài nghiêm trang, giữa hai hàng lông mày hiện lên mấy phần kiêu ngạo.
Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang thảo luận gì đó với đám người Chu Thụy Chân.
Nhìn bóng lưng người này, Lý Chính Đạo lập tức nhận ra đối phương, thế tử nhà họ Khổng – Khổng Tuyên.
Là người đại diện của nho gia đương thời, là một trong những thế tử trọng tâm được nhà họ Khổng bồi dưỡng. Nghe nói người này giành mất vị trí của Khổng Khưu.
Hôm nay nhìn thấy thế Lý Chính Đạo không khỏi hơi thất vọng.
Nhất là vẻ kiêu ngạo của người này khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Sau một lúc do dự, Lý Chính Đạo mới đẩy cửa bước vào.
“Cậu Khổng, cậu Chu, ổn cả chứ?”
Lý Chính Đạo chắp tay nói với hai người.
Thấy người đến là Lý Chính Đạo, Khổng Tuyên và Chu Thụy Chân đều đứng dậy, mỉm cười nói: “Ông Lý, có trận pháp trợ giúp của ông, chúng tôi lại có thêm sức trợ giúp, mau vào trong”.
Nói rồi mọi người nhường sofa cho Lý Chính Đạo ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Lý Chính Đạo vội nói: “E là hai người đã hiểu lầm rồi, nhà họ Lý tôi trước giờ không quan tâm đến chuyện của thánh vực, cũng sẽ không xảy ra tranh chấp với gia tộc ở Âu Lục”.
“Không phải là nhà họ Lý tôi không muốn giúp mà là tổ tiên của nhà họ Lý từng răn dạy, người nhà họ Lý chỉ có thể bảo vệ nước, không được có tâm ý riêng”.
Nghe nói thế sắc mặt Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên hơi đổi, lộ ra vẻ thất vọng.
“Nhưng hai vị không cần lo, tôi đã tìm cho hai vị một trợ thủ đắc lực”.
Lý Chính Đạo mỉm cười nói.