Tối đó, ở Long Kinh.
Đông Phương Ngạo Hổ hết sức kinh ngạc khi nhận được tin ông Yên chết ở Giang Trung, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ!
Ông Yên là cường giả Thiên Vương!
Vậy mà lại chết trong tay Tiêu Chính Văn?
Sắc mặt Đông Phương Ngạo Hổ u ám, tức giận nói với quản gia: “Lập tức điều tra tất cả bối cảnh của tập đoàn Vy Nhan ở Giang Trung! Đặc biệt là tên Tiêu Chính Văn, tra thật rõ cho tôi! Còn nữa, bảo Phong Nhi mấy ngày này kín tiếng một chút! Khi chưa tra ra rõ bối cảnh của Tiêu Chính Văn, bảo nó đừng tự tiện hành động!”
“Vâng thưa gia chủ”.
Quản gia đáp lời.
Sắc mặt của Đông Phương Ngạo Hổ rất khó coi.
Ông Yên là trợ thủ đắc lực cho nhánh chính nhà bọn họ!
Thế nhưng bây giờ lại chết ở Giang Châu, điều này đối với nhánh chính gia tộc Đông Phương mà nói là sự tổn thất rất lớn!
Lần này đã khinh địch rồi!
Nghĩ ngợi một lát, Đông Phương Ngạo Hổ đi tới sân sau và nói chuyện này với ông cụ nhà mình.
Lúc này, trong sân sau.
Một ông lão mặc đồ luyện võ màu trắng đang tập thái cực quyền.
“Bố”.
Đông Phương Ngạo Hổ bước tới, thái độ vô cùng khiêm nhường.
Ông lão đó chậm rãi dừng động tác lại, cầm lấy khăn mặt màu trắng ở trên cái khay vàng mà nữ giúp việc đang đứng bê ở bên cạnh, lau mồ hôi trên trán, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao vẻ mặt hoang mang thế?”
Đông Phương Ngạo Hổ quỳ phịch xuống đất, nói: “Bố, ông Yên đã chết ở Giang Trung, xin bố hãy trách phạt!”
Nghe vậy, sắc mặt của ông cụ chợt trở nên nghiêm trọng và toát lên vẻ lạnh lùng, phẫn nộ ném khăn mặt vào trong khay vàng, hỏi: “Sao ông Yên lại chết ở Giang Trung? Ông ta là cường giả Thiên Vương đấy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Ngạo Hổ thuật lại một lượt tất cả mọi chuyện cho cụ ta nghe.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của ông cụ rất kém và trở nên khó coi.
“Hay cho cái danh gia chủ nhánh chính gia tộc Đông Phương! Làm việc sao lại hồ đồ đến thế?”
Ông cụ phẫn nộ mắng: “Có thể đánh bại Nghĩa Sơn chỉ với một đòn mà lại là kẻ tầm thường hay sao? Quyết sách của con đã hại nhà chúng ta mất đi một cường giả Thiên Vương phục vụ cho mình rồi! Điều này đối với chúng ta mà nói là tổn thất quá to lớn! Kể từ ngày hôm nay, con đóng cửa bảy ngày! Chuyện trong gia tộc sẽ do bố đích thân xử lý!”
Đông Phương Ngạo Hổ sững sờ, nhưng vẫn dập đầu đáp lời: “Vâng thưa bố”.
Sau đó, ông cụ vẫy tay, một ông lão bước ra từ trong bóng râm.
Ông cụ nói: “Ông đến Giang Trung một chuyến thử xem rốt cuộc Tiêu Chính Văn đó có thực lực thế nào! Nếu giết được thì giết luôn! Nếu như không thể thì trở về bàn bạc kỹ hơn!”
“Vâng”.
Ông lão đó cung kính gật đầu, liếc nhìn Đông Phương Ngạo Hổ đang quỳ trên mặt đất, sau đó sải bước rời đi.
Ông lão có thân hình dong dỏng cao, mũi diều hâu, gương mặt dài, trong đôi mắt hỗn độn loé lên sát khí.
Mặc dù thoạt nhìn đã lớn tuổi, thế nhưng bên trong cơ thể gầy nhom dường như vẫn ẩn chứa năng lượng cực lớn!
Đông Phương Ngạo Hổ nhìn thấy bố mình bảo ông lão này ra tay thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông lão này không phải người bình thường mà là một vệ sĩ thân cận đã luôn theo sát bên cạnh ông cụ năm mươi năm, cũng là trợ thủ mạnh nhất của nhà bọn họ!
Nghe nói thực lực đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao!
Ngoài ra cũng đã mười mấy năm không ra tay với ai…
Có người này ra tay, Tiêu Chính Văn chắc chắn chỉ còn con đường chết!
…
Giang Trung.
Hai ngày sau, Khương Vy Nhan nhận được giấy mời tham gia một buổi tiệc, là tiệc sinh nhật bạn đại học của cô.
Cô cầm giấy mời, không ngừng gõ lên trên mặt bàn, hơi do dự chần chừ.
Nhân vật chính của buổi tiệc tên là Mâu Tâm Di, là bạn cùng phòng hồi đại học của cô.
Thế nhưng quan hệ iuwax Khương Vy Nhan và Mâu Tâm Di này rất bình thường, thậm chí có thể dùng từ “tệ” để hình dung.
Vốn dĩ quan hệ giữa Mâu tâm Di này và Khương Vy Nhan rất tốt, hai người là bạn thân suốt năm nhất và năm hai, thường xuyên tâm sự không hết chuyện.
Thế nhưng đến năm ba, Mâu Tâm Di thích chủ tịch hội sinh viên của trường đại học, hơn nữa còn theo đuổi rất quyết liệt, thế nhưng người ta căn bản không hề thích cô ta, vậy nên mỗi lần đều cự tuyệt rất dứt khoát.