Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1666: Đụng vào Hoa Quốc thì phải chết

Hầu như tất cả những lời đồn xa xưa của Tùy Dương Đế đều là những tin đồn tiêu cực, hơn nữa còn là một trong những vị hôn quân có tiếng trong lịch sử Hoa Quốc.

Nhưng những lời Chu Hạo Nhiên nói lại khác hoàn toàn với lời đồn đó.

“Nói cách khác từ rất lâu trước kia Thiên Đạo Minh Ước đã muốn khống chế Hoa Quốc bằng mọi thủ đoạn?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

Chu Hạo Nhiên khẽ gật đầu, kể thêm rất nhiều bí mật mà người khác không biết.

Thật ra từ xưa đến nay rất nhiều quan văn đều là gián điệp được Thiên Đạo Minh Ước cài vào, bình thường họ đều nói những lời nhân nghĩa đạo đức nhưng chỉ cần Hoa Quốc hơi có biến động thì sẽ lập tức nhảy ra khuấy động bão táp.

Chuyện này vẫn luôn xảy ra từ thời Tùy Đường đến thời Đại Minh hậu thế.

Cũng giống như Chu Kỳ Trấn chưa từng khuất phục trước Ngõa Si, càng chưa từng bị khuất phục, chỉ bị các quan chức bán đứng mà thôi, thế nên mới chém hết một số lượng lớn quan chức trong triều ngay sau khi ông ta phục chức.

Thậm chí ở thời Minh hoàn toàn không có một hôn quân nào mà là họ phải đối diện với đảng Đông Lâm, thậm chí có thể bị đám người này hại chết bất cứ lúc nào.

Điều khiến Tiêu Chính Văn ngạc nhiên nhất là thật ra đảng Đông Lâm không phải có từ thời hậu Minh mà bắt nguồn từ Đông lâm Thư Uyển ở thời Bắc Tống.

Ngay cả Tống Thái Tổ cũng chết trong tay đám người toàn nói lời nhân nghĩa đạo đức này.

“Nói cách khác, họ tự nhận là học trò của Khổng Thánh mà lại làm những việc đê hèn này?”

Lý Chính Đạo nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị nói.

“Không, bắt đầu từ Khổng Khưu thì người nhà họ Khổng là kẻ phản bội của Hoa Quốc, vì thời Tiên Tần, Hoa Quốc có quá nhiều cao thủ, ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng không thể chống đối lại thế lực phía sau Hoa Quốc”.

“Thế nên họ chỉ đành nghĩ ra một kế khác đó là đánh bay lòng chiến đấu. Lấy nhân, nghĩa, lễ để làm người Hoa Quốc mất đi tâm huyết”, Chu Hạo Nhiên lắc đầu nói.

“Ông nói sao? Từ thời Tiên Tần, Thiên Đạo Minh Ước đã có ý đồ muốn chiếm Hoa Quốc ư?”

Lý Chính Đạo không khỏi ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế, đây cũng là chuyện từng được ghi chép đầy đủ chi tiết trong sách bí mật của nhà họ Chu, tôi nghĩ sở dĩ chúng muốn đuổi giết người nhà họ Chu là vì không muốn để người đời biết những bí mật của chúng”.

“Đồng thời mượn thù oán của nhà họ Chu và người phụ nữ nhà giàu đó để ép nhà họ Chu vào đường cùng. Nếu không làm sao huyết tộc có thể quay về thế tục với số lượng lớn được?”

Sắc mặt Chu Hạo Nhiên cực kỳ khó coi nói.

Nghe nói thế lòng mọi người đều không khỏi chùng xuống.

Nếu những gì Chu Hạo Nhiên nói là thật thì chứng tỏ dù đến thời hiện đại vẫn còn không ít gián điệp của Thiên Đạo Minh Ước đang ở trong giới chính trị Hoa Quốc.

Nếu không chúng cũng không cần phải hủy chứng cứ tội của mình bằng cách tiêu diệt nhà họ Chu.

“Vậy Hán Đế không có cách đối phó gì sao?”

Tiêu Chính Văn lại hỏi.

“Tất nhiên là có, rất nhiều người yêu nước, trung thành với Hoa Quốc cũng lập một liên minh tên là Vương Các. Nhiều người ở thời Tiên Tần cũng đều là thành viên trong đó”.

“Chẳng hạn như Hạng Vương, Hàn Tín đều là thành viên trong Đế Vương Các, chỉ là Đế Vương Các trước giờ rất bí ẩn, không để người ngoài biết đến”.

“Đế Vương Các cũng chỉ có một mục tiêu đó là tìm được năm tim rồng để người Hoa Quốc chúng ta có thể mở được bí mật của Long tộc sau khi dung hợp tim rồng”.

Nghe thế ngay cả Tiêu Chính Văn cũng nhíu chặt mày.

Long tộc!

Hầu như mục tiêu của mọi người đều là Long tộc.

Sáng Thế Hạo Thiên hay Thiên Đạo Minh Ước cũng thế, thậm chí ngay cả Đế Vương Các cũng có mục tiêu là di tích Long tộc.

Lẽ nào trong di tích Long tộc có ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa sao?

“Nói cách khác, thật ra ngoài quân vương lập nước của mỗi thời đại thì các Đế Vương khác đều bị Thiên Đạo Minh Ước thao túng?”

Tần Vũ nhíu mày hỏi.

“Hẳn là thế, ngay cả lúc Thiên Tử cũ vẫn còn sống cũng không thể tự chủ hoàn toàn, người của Võ Thần Tông năm lần bảy lượt âm mưu giành quyền lực của Hoa Quốc, đám người họ chắc không chỉ vì Võ Thần Tông”.

Tiêu Chính Văn dường như đang nghĩ đến gì đó hỏi.

Trước đây ông Long, sau này ông Lạc cũng thế, hầu như đều có chung một đặc điểm, đi theo Thiên Tử, nhưng mục đích lại là lợi dụng Thiên Tử, trấn áp những kẻ bất đồng ý kiến, sau đó kéo Thiên Tử xuống khỏi vị trí đó.

Thật ra cho dù Thiên Đạo Minh Ước hay Đế Vương Các đều luôn đối nghịch với nhau, hàng nghìn năm nay tất cả quân vương và các quan chức có quyền lợi đều là con cờ trong tay chúng.

Hán Đế hay Tần Vương không ai biết những người tài giỏi trước đó của họ có phải đang đi một nước cờ lớn không.

Mà tình thế hiện nay cũng là kết quả ván cờ của họ, năm đại danh sơn và võ tông gần như đã trở thành đại diện võ thuật hiện nay của Hoa Quốc, mà trong quan chức có đồng bọn hay không cũng khó nói.

Nếu không phải vì Tiêu Chính Văn mạnh đến mức không ai dám làm gì, chứ nếu không rất có thể kế hoạch lần này của Thiên Đạo Minh Ước đã thành công.

Đến lúc đó không chỉ là người dân Hoa Quốc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà Hoa Quốc cũng sẽ rơi vào loạn lạc, thậm chí cả thế giới đều sẽ đối mặt với hiểm họa.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã đích thân đến thánh vực, dù thánh vực không giống với ngoài lãnh thổ, nhưng Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận rất rõ thánh vực là một nơi độc lập với thế tục.

Dù thế tục có bị hủy diệt, thánh vực cũng có thể tồn tại.

Nói cách khác, nếu không phải vì vẫn chưa tìm được di tích Long tộc, năm tim rồng vẫn còn ở Hoa Quốc thì với các cường giả ngoài lãnh thổ, cả thế giới thế tục không cần thiết phải tiếp tục tồn tại nữa.

“Đúng là không ngờ, thảo nào lúc Đường Vương lâm chung lại muốn dặn dò nhà họ Lý, cho dù ở thời điểm nào cũng phải bảo vệ người dân Hoa Quốc, những kẻ chống lại người dân Hoa Quốc đều là kẻ thù chung của Lý Đường”.

“Thế nên năm đó Đường Vương cũng đã nhận ra được điều này từ lâu”.

Lý Chính Đạo nói.

“Xem ra trò chơi vừa bắt đầu, Thiên Đạo Minh Ước hay Đế Vương Các cũng được, Hoa Quốc đã không còn là Hoa Quốc trước kia nữa, không thể để chúng muốn làm gì cũng được”.

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

“Cậu Tiêu, cậu nghĩ chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào?”

Tần Vũ quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, dù sao cũng phải tỏ thái độ với huyết tộc.

Lý Chính Đạo cũng đang nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, nếu có gì cần giúp, nhà họ Lý tôi sẵn sàng góp sức vì người dân Hoa Quốc”.

Không phải nhà họ Lý không có lập trường của mình, cũng không phải Lý Chính Đạo không có chủ kiến, mà là với tình hình chung của họ không thể nào so sánh với người có cấp bậc như Tiêu Chính Văn và Thiên Tử.

Dù sao Thiên Tử cũng nắm quyền ở cả một nước, còn Tiêu Chính Văn nắm quyền bên quân sự.

Không có có nhìn tổng thể về thế giới thì chỉ bị những chuyện nhỏ xảy ra hiện nay dắt mũi, dần dần sẽ rơi vào trong cạm bẫy của đối phương.

“Xem ra nước rất sâu, nhưng tình thế hiện nay không phức tạp, nếu chúng đã muốn mấy gia tộc lớn thì chúng ta cứ nghe ý kiến bên ngoài trước, phân biệt rõ địch và ta mới tiến hành bước tiếp theo”.

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

“Cái gì?”

Tần Vũ nhíu mày nói: “Cậu Tiêu, ý cậu nói là không đáp trả à? Hay là…”

Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Tất nhiên là phải đáp trả, nhưng không phải bây giờ. Cho dù là nhà họ Lý, nhà họ Trương hay nhà họ Chu thì chúng ta cũng phải bảo vệ”.

“Nhưng bảo vệ thế nào, bảo vệ ra sao vẫn phải chờ đợi thời cơ”.

“Sở dĩ giao quyền lên tiếng ra là muốn xem thử năm đại danh sơn và quan chức trong giới chính trị nghĩ như thế nào. Chỉ có cách để họ nói ra những gì mình nghĩ thì chúng ta mới biết ai là địch, ai là bạn”.

“Lúc gặp khó khăn mới nhìn rõ chân tướng”.

Tiêu Chính Văn nói rất khéo léo, nhưng Tần Vũ cũng xuất thân từ quân đội lại nghe ra được chút sát khí trong đó.

Đây rõ ràng là kế dụ địch, Tiêu Chính Văn cũng đang thầm tính toán một bàn cờ.

“Cậu Tiêu, ý cậu là… thậm chí có thể khai chiến với hai thế lực lớn?”

Lúc nói như thế, trán Tần Vũ đã toát một lớp mồ hôi lạnh.

“Vậy thì thế nào? Hoa Quốc chính là nhà của chúng ta, thân là quân nhân chúng ta không có tư cách lùi bước. Phía sau chúng ta là hàng trăm triệu người dân Hoa Quốc, ai dám uy hiếp đến sự an toàn của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn tôi sẽ sống chết với người đó”.

Tiêu Chính Văn rất bình tĩnh nói, nhưng trong lời nói lại lộ ra sát khí nồng đậm.
Chương 1667: Đứng về phe Tiêu Chính Văn

Tiêu Chính Văn biết rất rõ, việc mở thông với vùng ngoài lãnh thổ lần này có thể sẽ là ván cờ hai bên cùng bày ra giữa Thiên Đạo Minh Ước và Đế Vương Các, thế cục lần này quả thực rất khó lường!

Nhưng càng vào những lúc như thế này thì lại càng không thể nhượng bộ nửa bước.

Nếu không cả Hoa Quốc và người dân Hoa Quốc sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm.

“Báo cáo!”

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Vũ nhíu mày, nói với người lính đi tin ngoài cửa: “Vào đi!”

“Báo cáo tổng tư lệnh Tần, báo cáo vua Bắc Lương! Nhà họ Ngụy ở Long Kinh đã gửi chiến thư đến Bắc Băng Đài chúng ta, nói muốn khiêu chiến vua Bắc Lương!”

Nói xong, người lính đưa tin đưa cho Tầm Vũ một bức chiến thư.

“Anh Tiêu, cái này là do Ngụy Nguyên Cát phái người đưa tới, người này thật ngông cuồng!”

Tần Vũ nói xong liền đưa chiến thư cho Tiêu Chính Văn.

Rõ ràng, việc Ngụy Nguyên Cát công khai gửi chiến thư cho Tiêu Chính Văn cũng đã được tính toán trước.

Lúc này, không chỉ đài truyền hình mà ngay cả trên mạng cũng đều tràn ngập tin tức này.

Lúc chiến thư được gửi đến Hắc Băng Đài, gần như cả nước đều biết tin Ngụy Nguyên Cát thách đấu với vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn.

“Mấy vị thế tử của đám thế gia đó không thể ngừng nghỉ mấy ngày sao? Mấy ngày trước vừa chết một tên, giờ lại đến tiếp!”

“Hừ, đám người này thật cố chấp, dù sao chỉ cần vua Bắc Lương ra tay thì bọn họ sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp!”

“Thật khó hiểu! Lẽ nào mạng của bọn họ đều không đáng tiền vậy sao?”

Nhất thời, tiếng nói trên mạng hầu như đều nghiêng về phía Tiêu Chính Văn.

Dù sao lúc trước cả võ tông và năm đại danh sơn đều khiến dư luận phẫn nộ, cuối cùng Tiêu Chính Văn đã đích thân ra tay, lấy lại công bằng cho biết bao nhiêu người.

Trong lòng người dân Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn chính là vị cứu tinh của bọn họ, cho dù là thế tử nhà họ Ngụy hay thế tử nhà họ Lý thì đều chẳng là gì cả!

Mà Ngụy Nguyên Cát hoàn toàn không quan tâm đến những lời bàn tán trên mạng.

Dù sao cụ ta cũng không chỉ đại diện cho nhà họ Ngụy, mà còn là lợi ích chung của một nhóm lớn các thế gia có quan hệ mật thiết với nhà họ Ngụy.

Còn mạng sống của người dân Hoa Quốc chỉ rẻ mạt như lũ kiến trong mắt bọn họ, bọn họ không hề quan tâm đến điều này.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn bị kéo xuống khỏi tế đàn, sau đó sử dụng một phố biện pháp thì người dân Hoa Quốc chắc chắn sẽ phải chịu khuất phục trước những thế gia như bọn họ!

Ngay sau khi tin tức này được truyền ra, ngay cả người của bốn gia tộc lớn cũng bắt đầu bàn luận thắng bại của trận chiến này.

Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi linh khí khôi phục, có một nhân vật lớn tầm cỡ thế tử đã công khai thách đấu Tiêu Chính Văn.

Trước đây, tuy những cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương hay cảnh giới Nhân Vương cấp một cấp hai cũng là những nhân vật lớn đứng đầu một thời đại, nhưng so với thế tử thì thân phận và địa vị của bọn họ kém hơn một bậc.

Hơn nữa, những thế gia bậc nhất đều được coi là những nhân vật cực lớn.

“Gia chủ Viên, không biết nhà họ Viên các ông có ý định cùng vị thế tử này...”

“Nhà họ Viên chúng tôi không có ý định phá rối, chúng tôi cũng không có cảm tình với thế tử nhà họ Ngụy. Mặc dù bốn đại gia tộc chúng tôi có mối thù không đội trời chung với Tiêu Chính Văn, nhưng trước thế cục lớn, tuyệt đối không thể đứng sai phe, nếu không sẽ đi lại vết xe đổ trước đây!”

Sau vài chuyện lớn xảy ra, Viên Sùng Long đã nhìn thấy mọi thứ.

Với thế lực của nhà họ Viên, muốn tìm Tiêu Chính Văn báo thù chỉ là điều viển vông.

Không thể vì người chết mà khiến người sống sống không bằng chết được.

Mấy vị đại diện của nhà họ Phương Đông, đặc biệt là Đông Phương Tuyết Ngưng trở thành mục tiêu để nhà họ Viên dốc sức đào tạo.

“Các ông có phải đề cao Tiêu Chính Văn quá rồi không!”

Đại diện nhà họ Cơ chế nhạo, hình như ông ta đang chờ đợi tin tức gì đó, hết lần này đến lần khác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới bên cạnh đại diện nhà họ Cơ, thì thầm mấy câu.

“Tôi biết rồi, ra ngoài đi!”

Đại diện nhà họ Cơ xua tay với người đàn ông mặc áo đen, trên mặt nở nụ cười khinh thường: “E rằng lần này Tiêu Chính Văn sẽ khiến các vị thất vọng đấy!”

“Trước đây, cho dù là ai gửi chiến thư cho Tiêu Chính Văn, cậu ta cũng sẽ tiếp nhận không chút do dự! Nhưng lần này phía Tiêu Chính Văn lại không có tin tức gì! Điều này chẳng phải chứng tỏ cậu ta sợ rồi sao!”

Vừa nói, đại diện nhà họ Cơ vừa ra vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên, nhà họ Cơ đã quyết định đứng về phía đối đầu với Tiêu Chính Văn.

Tin tức này cũng tiếp thêm sức lực cho đại diện nhà họ Cơ.

Đúng lúc đại diện nhà họ Nguyên và nhà họ Đông Phương đang chuẩn bị phản bác thì một tin tức truyền đến khiến mọi người đều kinh ngạc, đó là Tiêu Chính Văn đã công khai từ chối lời thách đấu của Ngụy Nguyên Cát.

“Cái gì?”

“Tiêu Chính Văn...”

Không chỉ sắc mặt người nhà họ Đông Phương trở nên khó coi, ngay cả Viên Sùng Long cũng nhíu mày, lẽ nào lần này bọn họ đã đứng sai phe rồi sao?

Thực ra không phải vì Tiêu Chính Văn sợ, mà là vì sự xuất hiện của huyết tộc đã khiến rất nhiều làng xã của Hoa Quốc bị đe dọa.

Hiện tại, anh không chỉ phải đối mặt với sự áp bức của huyết tộc mà còn phải bảo vệ người dân Hoa Quốc.

Còn tên nhãi nhép như Ngụy Nguyên Cát căn bản không đáng để anh hao tổn sức lực.

“Tôi nghĩ Tiêu Chính Văn có sự sắp xếp riêng của mình!”

Viên Sùng Long là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, lên tiếng nói giúp Tiêu Chính Văn.

“Hừ! Cậu ta có thể sắp xếp gì chứ? Cậu ta sợ thì có! Chuyện này cũng chẳng có gì mất mặt, hơn nữa, các ông có biết Ngụy Nguyên Cát là người thế nào không?”

Đại diện nhà họ Cơ kiêu ngạo nói.

“Nhà họ Ngụy có lẽ cũng chỉ là một thế gia võ đạo đến từ vùng ngoài lãnh thổ!”

Viên Sùng Long tỏ ý xem thường.

Nếu đã bọn phe thì phải chiến đấu đến cùng dù kết quả có ra sao cũng không thể thua đối phương về mặt khí thế.

“Các người đã nghe đại thần thời Lý Đường Ngụy Chinh chưa? Ngụy Nguyên Cát chính là thế tử của nhà họ Ngụy đó. Ở vùng ngoài lãnh thổ, nhà họ Nguỵ vô cùng hùng mạnh, những nhân vật lớn như Trương Cư Chinh nhà họ Trương hay Vương An Thạch nhà họ Vương đều cùng một phía với nhà họ Ngụy!”

“Tôi nói cho mọi người biết, Ngụy Nguyên Cát không chỉ đại diện cho nhà họ Ngụy mà còn đại diện cho thế gia là học trò của thánh nhân Nho giáo ở vùng ngoài lãnh thổ! Cho dù Tiêu Chính Văn ăn gan hùm mật gấu thì cũng không dám đắc tội với thế lực lớn như vậy đâu!”

“Hơn nữa, thế tử Ngụy Nguyên Cát còn là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bai, Lý Chính Đạo cũng chẳng là gì trước mặt cụ ta. Thực lực của thế tử gần như là bất khả chiến bại so với người cùng đẳng cấp!”

“Đâu phải là người mà nhân vật nhỏ bé như Hỏa Long Chân Quân có thể sánh bằng?”

Nghe đại diện nhà họ Cơ nói vậy, Đông Phương Tuyết Ngưng đập bàn, giận dữ đứng bật dậy: “Hừ! Cho dù đối phương là ai thì nhà họ Đông Phương chúng tôi cũng sẽ ủng hộ vua Bắc Lương, ủng hộ Thiên Tử và người dân Hoa Quốc vô điều kiện!”

“Kẻ thù của Hoa Quốc chính là kẻ thù của nhà họ Đông Phương chúng tôi!”

Nói xong, Đông Phương Tuyết Ngưng tức giận rời đi.

Viên Sùng Long hít một hơi thật sâu, đứng dậy, liếc nhìn mọi người, nói với vẻ mặt khó coi: “Người nhà họ Viên chúng tôi cũng xuất thân từ giới thế tục, không liên quan gì đến đám người ngoài lãnh thổ kia cả!”

“Bất kể là ai dám xâm phạm đến lợi ích của giới thế tục thì nhà họ Viên chúng tôi cũng sẽ không đồng ý! Chúng ta đi!”

Nói xong, Viên Sùng Long dẫn theo đám người nhà họ Viên rời khỏi sảnh lớn.

Nhìn bóng lưng đại diện hai nhà rời đi, đại diện nhà họ Cơ chỉ cười khinh thường.

“Ông Cơ, lẽ nào Ngụy Nguyên Cát thật sự lợi hại vậy sao?”

Đại diện nhà họ Đường hỏi với vẻ không yên tâm.

“Đương nhiên rồi, ông không cần nghĩ nhiều. Tiêu Chính Văn chỉ là Nhân Vương cấp một yếu đuối mà thôi. Mà Ngụy Nguyên Cát không chỉ là thế tử của nhà họ Ngụy, mà cảnh giới còn cao hơn Tiêu Chính Văn một bậc”.

“So với những thế gia lớn ngoài lãnh thổ, nhà họ Tiêu chẳng là gì cả!”

“Mọi người biết vì sao cậu ta không dám tiếp chiến không? Chính là vì cậu ta muốn giữ thể diện mà thôi!”

Đại diện nhà họ Cơ cười nói một cách mỉa mai.

Lúc này, trong trang viên nhà họ Ngụy ở Long Kinh, Ngụy Nguyên Cát đang xem lời đáp trả công khai của Tiêu Chính Văn trên mạng rồi đắc ý cười lớn.

“Tôi nói rồi, Tiêu Chính Văn cũng chẳng là gì cả! Ngay cả chiến thư của tôi cũng không dám nhận, chứng tỏ cậu ta chỉ ra ngoài bên ngoài vậy thôi. Loại người này có gì đáng sợ chứ? Rốt cuộc cũng chỉ là con kiến mà thôi!”

“Gửi thư cho Thiên Tử Hoa Quốc đi, bảo cậu ta trong vòng nửa tháng phải từ bỏ ngôi vị Thiên Tử, nếu không, Hoa Quốc sẽ bị san bằng!”

Ngụy Nguyên Cát kiêu ngạo ra lệnh cho ông lão đứng bên cạnh.
Chương 1668: Nhà họ Lục

"Thế tử, chúng ta có nên đợi thêm nữa không, chuyện của huyết tộc vẫn chưa được giải quyết, bây giờ tiếp nhận quyền hành của Hoa Quốc có vẻ hơi sớm!"

Ông lão phía sau Ngụy Nguyên Cát lo lắng nói.

Tuy rằng bọn họ nước sông không phạm nước giếng với huyết tộc, nhưng hiện tại huyết tộc đang từng bước xâm chiếm Hoa Quốc, nếu như lúc này nắm quyền ở Hoa Quốc, nhất định phải đối mặt với huyết tộc!

Cho dù nhà họ Ngụy và thế lực khổng lồ phía sau nhà họ Ngụy sắp tiến vào giới thế tục, cũng không có nghĩa là họ sẵn sàng khai chiến chống lại huyết tộc!

Thật ra lần này nhiệm vụ mà Ngụy Nguyên Cát được cử đi làm ở giới thế tục, cũng chỉ là kéo Tiêu Chính Văn xuống đài rồi giẫm chết anh, để tránh anh trở thành hòn đá cản đường quay trở lại!

"Hừ, bao nhiêu người muốn ngồi lên ngôi vị Thiên Tử của Hoa Quốc, ai cũng vì tương lai mà đổ thêm dầu vào lửa, nhưng tất cả đều thất bại, mà tôi lại đã kéo được Thiên Tử Hoa Quốc xuống ngai vài, sự vinh hạnh đặc biệt này sao có thể để cho người khác chứ?"

Hai mắt Ngụy Nguyên Cát phát sáng, bừng bừng dã tâm nói: "Vận khí của Vy Hào và Âu Lục đều đã bị người khác cướp mất, đối với tôi mà nói cái thứ gọi là vận khí này vô cùng quan trọng!"

"Chỉ cần ngồi lên chiếc ghế của Thiên Tử Hoa Quốc thì có thể có được chút vận quốc của Hoa Quốc, cho dù chỉ ngồi một ngày cũng rất có lợi cho tôi! Hiểu chưa?"

Vừa dứt lời, ông lão nặng nề gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng quay người rời đi!

"Chờ chút!"

Đúng lúc ông lão bước tới cửa, Ngụy Nguyên Cát lại gọi ông ta lại nói: "Phái người tìm xem Tiêu Chính Văn đang trốn ở đâu! Cho dù cậu ta trốn ở chân trời góc bể, tôi cũng phải tóm được cậu ta!"

"Tự tay xé từng miếng thịt, nghiền từng khúc xương của cậu ta!"

Ông lão gật đầu nói: "Rõ!"

Khi Ngụy Nguyên Cát đang dương dương tự đắc, Hắc Băng Đài lại nhận được một bức mật thư!

Bức thư bí mật này là của một thủ lĩnh của huyết tộc viết cho Tiêu Chính Văn.

Tần Vũ cầm mật thư đọc một lượt, sau đó đưa cho Tiêu Chính Văn: "Cậu Tiêu, người bên huyết tộc chuyển lời tới, có ý định hẹn gặp mặt cậu một lần!"

Nói xong, Tần Vũ đưa bức thư cho Tiêu Chính Văn.

"Ồ?"

Tiêu Chính Văn cầm lá thư đọc lại, đại khái là anh muốn hẹn Tiêu Chính Văn gặp mặt ở lầu Vọng Nguyệt ở Long Kinh!

Bức thư không đề cập đến bất kỳ vấn đề cụ thể nào.

Tiêu Chính Văn không quan tâm đến phe của nhà họ Ngụy, nhưng huyết tộc quả thực rất bí ẩn, vì vậy Tiêu Chính Văn cũng rất coi trọng bức thư này.

Hiển nhiên là vào ngày Tiêu Chính Văn vừa trở về Long Kinh, đối phương đã sai người đưa thư muốn hẹn gặp Tiêu Chính Văn, điều này cũng chứng minh đối phương hiểu biết rất sâu, Tiêu Chính Văn rất có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới chính trị Hoa Quốc.

"Anh Tiêu, theo tôi thấy, không bằng cứ chờ thêm rồi tính tiếp, bọn họ chủ động hẹn mình anh tới, đến chín phần là có ý đồ bất chính!"

Tần Vũ nhíu mày trầm tư.

Tiêu Chính Văn là trụ cột của Hoa Quốc, mà đối phương chỉ hẹn một mình Tiêu Chính Văn tới, khó đảm bảo sẽ không rơi vào bẫy, Tần Vũ làm sao có thể yên tâm để Tiêu Chính Văn mạo hiểm như vậy!

Nếu Tiêu Chính Văn có chút sơ xuất, Thiên Tử và người dân của Hoa Quốc phải làm thế nào?

Hơn nữa, trong việc thương lượng với huyết tộc, cho dù đối phương muốn hẹn gặp mặt cũng phải là Thiên Tử hoặc là người của võ tông, dù sao vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn cũng chủ yếu lo việc quân!

"Không sao, bọn họ sẽ không giở trò gì trong thời điểm mấu chốt thế này!"

Tiêu Chính Văn gập lá thư lại, bình tĩnh nói.

Dù sao thì sớm muộn cũng phải gặp nhau, gặp sớm còn hơn gặp muộn, đồng thời cũng có thể thăm dò ý của đối phương, tiện cho quyết định bước tiếp theo!

"Đi nói với người ở cửa rằng tám giờ tối nay, phòng riêng Thiên Tự lầu Vọng Nguyệt, không gặp không về!"

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói với người lính thông tin báo việc đứng bên cạnh.

Sau khi người lính thông tin rời đi, Tần Vũ trầm ngâm nói: "Cậu Tiêu, người huyết tộc vẫn chẳng có gì đáng tin, theo tôi thấy để cho đám người Long Nguyệt dẫn một vài người của điện Thần Long ở Long Kinh tới mai phục trước..."

"Không cần! Đối phương cũng không có thế lực lớn là bao ở Long Kinh. Nếu bọn họ thực sự muốn ra tay với tôi, Hắc Băng Đài hay điện Thần Long nhất định phải có tin tức!"

Tiêu Chính Văn xua tay.

Bây giờ tình hình còn chưa rõ ràng, không phải lúc để lật mặt với bọn họ.

Cho dù đối phương thật sự có mai phục, với thực lực của Tiêu Chính Văn thì vẫn có thể đối phó được!

Tiếp theo, sau khi Tiêu Chính Văn sắp xếp thêm một số việc rồi tới lầu Vọng Nguyệt!

Lầu Vọng Nguyệt là một nhà hàng lớn mới khai trương một hai năm trở lại đây, ngay từ đầu đã đi theo con đường cao cấp và chỉ tiếp đón khách VIP!

Người bình thường cho dù muốn vào uống một cốc nước cũng không thể nào!

Trước đây, những người đến đây tiêu tiền đều là những quan chức, những nhân vật máu mặt giàu có ở Long Kinh.

Nhưng trong mấy tháng gần đây, nghe nói rằng ngay cả những vị quan lớn này cũng đã bị hủy tư cách khách hàng VIP, và chỉ một số đại lão của võ tông mới có thể tùy ý ra vào!

Vừa tới cửa, Tiêu Chính Văn đã cảm thấy hơi kỳ quái, một mùi máu tanh phả thẳng vào mặt!

"Đây là mùi gì vậy?"

Tần Vũ vội vàng che mũi, cau mày liếc nhìn ra cửa!

"Mùi máu! Hơn nữa còn là mùi máu trên cơ thể người!"

Tiêu Chính Văn cau mày nói.

Rõ ràng, nguồn gốc của lầu Vọng Nguyệt này không hề đơn giản, rất có thể là do người đại diện của huyết tộc trong giới thế tục mở ra!

Đúng lúc này, có hai nhân viên tiếp đón khách quý chạy ra khỏi cửa tới trước mặt Tiêu Chính Văn và Tần Vũ nói: "Hai vị, xin hỏi trong hai người ai là vua Bắc Lương?"

"Là tôi!"

Tiêu Chính Văn trầm giọng đáp.

"Xin chào anh Tiêu, mời anh vào!"

Một nhân viên tiếp đón khách quý làm động tác mời Tiêu Chính Văn, nhưng một người còn lại cố tình chặn đường Tần Vũ!

"Anh Tần, anh cứ trở về chờ tin tức của tôi!"

Không đợi Tần Vũ nổi giận, Tiêu Chính Văn đã quay đầu dặn dò một câu, sau đó đi theo người nhân viên tiếp đón khách quý ấy vào nhà hàng.

"Anh Tiêu, theo tôi thấy, để ông Lý đi vào cùng với anh, có gì dễ phối hợp với nhau!"

Nói rồi, Tần Vũ lạnh lùng liếc nhìn nhân viên tiếp đón đang ngăn mình lại.

Thấy Tiêu Chính Văn không phản đối, Lý Chính Đạo mới tiến lên một bước, nói với người nhân viên ấy: "Nhà họ Lý, Lý Chính Đạo!"

Người nhân viên ấy do dự một lúc, cuối cùng cũng không để Lý Chính Đạo vào nhà hàng.

Vừa bước vào thang máy, người dẫn đường vừa âm thầm đánh giá Tiêu Chính Văn, dù chỉ là một nhân viên tiếp đón bé nhỏ, thực lực lại là Nhân Vương cấp ba!

Chỉ từ điểm này đã có thể chứng minh cô gái này tuyệt đối không thể chỉ là một nhân viên tiếp đón khách bé nhỏ được!

"Anh Tiêu quả nhiên phong thái bất phàm, từ lâu đã nghe nói qua những truyền kỳ anh hùng của anh Tiêu, hôm nay được gặp mặt quả thật là phúc ba đời!"

Nhân viên tiếp khách mỉm cười nói.

Tiêu Chính Văn cười nói: "Vị tiểu thư này, cô cũng đâu phải là nhân vật tầm thường, cao thủ cảnh giới Nhân Vương, nếu chỉ có thể làm công việc phục vụ trong nhà hàng này, Tiêu Chính Văn tôi cũng không dám bước vào!"

"Anh Tiêu nói đùa, thật ra tôi chỉ muốn chiêm ngưỡng phong thái của anh Tiêu đây sớm một chút! Tôi Lục Tiểu Thiến kính chào vua Bắc Lương!"

Cô gái trẻ nói rồi hơi chắp tay lại với Tiêu Chính Văn!

Ngay sau đó, trang phục của nhân viên tiếp đón của cô ta bỗng trở thành một chùm sáng màu xanh rồi biến thành một bộ sườn xám màu đỏ rực!

Hơn nữa, cả khuôn mặt cũng có sự biến đổi lớn!

Những đường nét bình thường trên khuôn mặt trước đây, trong nháy mắt trở nên diễm lệ nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ hớp hồn người ta!

Tuy nhiên, cho dù cô ta có bày ra tư thế xinh đẹp như thế nào thì đôi mắt của Tiêu Chính Văn vẫn trong veo như nước, thậm chí không có chút gợn sóng nào, việc này khiến cô khá thất vọng!

Lý Chính Đạo khẽ cau mày nhìn Lục Tiểu Thiến, trầm giọng nói: "Cô là người nhà họ Lục ở vùng ngoài lãnh thổ sao?"

Nhà họ Lục vùng ngoài lãnh thổ chính là gia tộc quyền thế mà Chu Hạo Nhiên nói, Lý Chính Đạo cũng không xa lạ gì với nhà họ Lục!

"Đương nhiên, vị này hẳn là thế tử của nhà họ Lý, tôi xin có lễ gặp mặt, không ngờ nơi nơi đều gặp người quen!"

Lục Tiểu Thiến nở nụ cười quyến rũ.

Lý Chính Đạo nhìn Lục Tiểu Thiến nghi ngờ nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?"

Cụ ta không thể nhớ mình đã từng gặp Lục Tiểu Thiến khi nào!

"Ông nhất định quen bố tôi, Lục Thanh Thành!"

Nghe tới ba chữ Lục Thanh Thành, Lý Chính Đạo không khỏi kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK