Hơn mười cao thủ cảnh giới Thiên Vương dường như đồng loạt rút dao kiếm ra.
Đoàn Hải Long dẫn đầu đám người, không nói lời vô nghĩa với Khương Vy Nhan nữa, mà dùng hành động thực tế để nói cho Khương Vy Nhan biết, người nhà họ Tiêu nhất định phải chết!
“Các người... chẳng lẽ các người không sợ sư phụ tôi quay về sẽ tính sổ với các người sao?”
Một đệ tử của Thiên Kiếm Tông bước nhanh về phía trước, chắn trước người Khương Vy Nhan, sắc mặt tái nhợt hét lớn.
Độ Thiên Chân Nhân là người duy nhất còn có thể khiến đám người Đoàn Hải Long sợ hãi.
Nhưng tiếc rằng trong mắt Đoàn Hải Long, nếu không có Tiêu Chính Văn che chở thì Độ Thiên Chân Nhân vốn không có tư cách nói chuyện với bọn họ!
“Cậu nói Độ Thiên Chân Nhân sao? Cho dù ông ta đứng ở trước mặt tôi thì ông ta dám nói không với tôi sao?”
Đoàn Hải Long đắc ý nói.
Lời vừa dứt, bóng dáng Đoàn Hải Long chợt lóe sáng nhanh như chớp, chạy thẳng tới chỗ Khương Vy Nhan.
“Dừng tay!”
Ngay lúc Đoạn Hải Long chỉ cách Khương Vy Nhan chưa đầy năm bước, đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn ở phía sau mọi người!
Bọn họ rối rít quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy một ông già tóc bạc mặc áo đạo sĩ, dáng vẻ thần tiên, dưới chân nổi gió nhanh như chớp.
“Độ Thiên Chân Nhân?”
Trong đám người, phần lớn đều không xa lạ với cụ ấy.
Có điều không ai ngờ rằng, Độ Thiên Chân Nhân lại đứng ra giúp đỡ Khương Vy Nhan ngay lúc áp lực cực lớn đang nè nén!
Nhưng chỉ một mình Độ Thiên Chân Nhân sao có thể là đối thủ của đám đông bọn họ?
Nhiều người đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, một mình Độ Thiên Chân Nhân sao có thể thay đổi cục diện?
“Độ Thiên Chân Nhân, tôi không muốn lạm sát người vô tội, Thiên Kiếm Tông vốn không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Tiêu, ông cần gì phải vì Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn mà chọc giận mọi người?”
Đoàn Hải Long chất vấn với giọng điệu lạnh như băng.
Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không thèm quan tâm đến Đoàn Hải Long, mà nhanh chân bước tới cạnh Khương Vy Nhan, chắp tay nói: “Lão nô tới trễ, để chủ mẫu sợ hãi rồi, mong chủ mẫu tha tội!”
“Cái gì?”
Lão nô?
Chủ mẫu?
Mọi người không khỏi giật mình, liếc nhìn Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan.
“Ông à, ông nói quá lời rồi, nhưng hôm nay nhà họ Tiêu gặp nạn, e rằng không phải chỉ một mình ông là có thể ngăn cản được, bây giờ Tiêu Chính Văn không còn nữa, ông không cần để mình rơi vào tình thế nguy hiểm vì nhà họ Tiêu đâu”.
“Nhưng xin ông nhất định phải bảo vệ hai đứa con của Tiêu Chính Văn! Khương Vy Nhan tôi cho dù ở dưới suối vàng, cũng luôn cảm kích ân tình của ông!”
Khương Vy Nhan vừa nói, vừa cúi đầu với Độ Thiên Chân Nhân.
Chuyện này…
Độ Thiên Chân Nhân vội vàng tiến lên, đỡ lấy Khương Vy Nhan: “Chủ mẫu, ai nói chủ thượng đã chết chứ? Lão nô vẫn còn sống tốt, sao chủ thượng có thể chết được?”
Ơ?
Nghe nói thế, đám người Đoàn Hải Long không khỏi rối rít nghiêng đầu, bởi vì mấy câu nói của Độ Thiên Chân Nhân đã mang đến một lượng tin tức quá lớn.
Chẳng lẽ là giữa Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân có mối liên kết đặc biệt gì sao?
“Ông à, ý ông là gì?”
Khương Vy Nhan vô cùng hoảng hốt nhìn về phía Độ Thiên Chân Nhân.
“Chủ mẫu, tôi từng thề rằng, sẽ luôn trung thành với chủ thượng, hơn nữa, chủ thượng còn, lão nô còn, chủ thượng mất, lão nô cũng sẽ mất! Nếu như chủ thượng đã chết thật thì lúc này tôi sẽ ở một nơi khác, sao có thể tới đây trợ giúp?”
Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân quay người, nhìn đám người Đoàn Hải Long cười khẩy nói: “Ngày hôm đó, ở trên núi Thương Lĩnh, chủ thượng tha cho các người một mạng là hy vọng các người có thể cải tà quy chính, làm lại cuộc đời!”
“Vậy mà các người lại càng thêm ác độc, còn gây bất lợi với người nhà của chủ thượng, đã thế thì đừng trách tôi không nương tay! Hôm nay những người tới đây gây sự, cho dù là đệ tử danh sơn hay chưởng môn võ tông cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Độ Thiên Chân Nhân vừa nói vừa vung tay, rút ra một thanh kiếm dài từ sau lưng.
Một vầng sáng lóe lên, ngăn cản tầm nhìn của mọi người trong giây lát.
Cùng lúc đó, mọi người đều bị bao vây bởi một luồng sát khí vô hình, cứ như một cái lưới lớn, bao trùm lên tất cả mọi người!
“Độ Thiên, ông cho rằng chỉ bằng sức của một mình ông có thể làm gì được chúng tôi?”
Trương Hách Tuyên ngạo nghễ bước ra từ trong đám người.
Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương nổi tiếng khắp thiên hạ.
Cho dù là Độ Thiên Chân Nhân cũng khó mà sống sót trong Tam Tuyệt Trận!
Ngoại trừ Tiêu Chính Văn, mấy nghìn năm qua chưa có một ai phá giải được Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương!
“Độ Thiên, nếu ông đã chán sống như thế thì chúng tôi sẽ tiễn ông lên đường!”
Đại diện phái Hoa Sơn cũng bước lên trước một bước.
Độ Thiên Chân Nhân cười khẩy nói: “Dưới nhát kiếm của tôi, các người cũng chỉ là đám vong hồn mà thôi! Chịu chết đi!”
Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên vung thanh kiếm dài trong tay lên, đường kiếm cao tận mây, cho tới khi kiếm ảnh to lớn phủ trên mặt đất, chậm rãi hạ xuống.
Cùng với sự xuất hiện của kiếm ảnh khổng lồ, lại có thêm kiếm ảnh dài khoảng ba mét cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Vô số kiếm ảnh, tầng tầng lớp lớp, chặt chẽ như lưới đánh cá, bao trùm về phía mọi người.
“Thiên Tuyệt Trận! Lên!
Một tay Trương Hách Tuyên chỉ lên trời, đám mây giông đen xuất hiện trong nháy mắt, vô số tia chớp xuyên qua tầng mây.
“Phục Quang Đại Trận, lên!”
Đại diện Hoa Sơn vẫy tay, một vầng sáng màu vàng lập tức che phủ mọi người.
Vô số kiếm ảnh ào ào rơi vào màn sáng, nhưng màn sáng màu vàng dường như có thể nuốt trọn tất cả, trong nháy mắt, toàn bộ kiếm ảnh lập tức biến mất không thấy tăm hơi!
“Độ Thiên, kiếm vực của ông sao có thể là đối thủ với Phục Quang Đại Trận của tôi chứ? Bây giờ chắc ông đã hiểu rõ, sự chênh lệch giữa đệ tử danh sơn chúng tôi và ông chứ?”
Đại diện Hoa Sơn liên tục cười nhạt nói.
“Thiên Lôi, tấn công!”
Cùng lúc đó, Trương Hách Tuyên chỉ tay về phía Độ Thiên Chân Nhân, chỉ thấy một vầng sáng màu trắng bạc xông thẳng về phía Độ Thiên Chân Nhân.
“Đùng đùng đùng!”
Cùng với vầng sáng kia rơi xuống, trên bầu trời liên tục vang lên tiếng sấm sét, đủ để thấy đòn đánh này mạnh mẽ ngút trời!
“Ông ơi, cẩn thận!”
Nhìn những vầng sáng màu trắng bạc, Khương Vy Nhan đứng cách Độ Thiên Chân Nhân chưa đầy nửa mét, hô lên thất thanh.
“Rắc rắc!”
Độ Thiên Chân Nhân vung kiếm chạm vào vầng sáng, lúc đó ánh chớp lóe lên, Độ Thiên Chân Nhân lập tức bay ngược ra sau.
Tuy Độ Thiên Chân Nhân đã có lĩnh ngộ về trận pháp, nhưng dù sao đây cũng là trận đánh đầu tiên dùng nó, còn về việc sử dụng từ trường của bản thân thì hoàn toàn không thể so sánh với Tiêu Chính Văn.
Mức độ uy hiếp của Tam Tuyệt Trận không thể xem thường, Độ Thiên Chân Nhân sao có thể ngăn cản?
Rầm!
Độ Thiên Chân Nhân đập thẳng lưng vào tường, khiến nửa bức tường sụp đổ.
“Phụt!”
Độ Thiên Chân Nhân còn chưa kịp đứng dậy, đã lập tức phun ra một ngụm máu.
“Ông à, ông không sao chứ?”
Khương Vy Nhan vội vàng chạy đến gần, đỡ Độ Thiên Chân Nhân từ dưới đất lên.
“Tôi… Tôi không sao, chủ… Chủ mẫu đi mau, tôi còn có thể đánh thêm một trận nữa! Nhớ kỹ, hãy chờ chủ thượng trở lại! Chủ thượng… Chủ thượng vẫn chưa chết!”
Độ Thiên Chân Nhân gắng gượng cắn răng, nói với Khương Vy Nhan.
“Ông à…”
“Hừ! Đi ư? Để tôi xem ai dám, hôm nay nhà họ Tiêu buộc phải diệt vong!”
Đoàn Hải Long tức giận quát lớn, chạy thẳng về phía Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan.