“Rõ!” Tiêu Chính Văn gật đầu nói.
Anh vừa định đứng dậy rời đi, Thiên Tử bỗng hỏi: “Có gặp được ông nội cậu ở nhà tù đen không?”
Tiêu Chính Văn buồn bã lắc đầu nói: “Không gặp được”.
Tiêu Chính Văn không nói chuyện anh lấy được thẻ nhớ của camera giám sát không phải là anh không tin Thiên Tử, mà chỉ là anh cần phải cẩn thận hành động trong chuyện liên quan đến ông nội và nhà họ Tiêu.
Nghe anh nói vậy, Thiên Tử gật đầu nói: “Ông cậu xứng đáng với Hoa Quốc. Sự tình năm đó có rất nhiều bí mật, hơn nữa có liên quan đến bốn gia tộc lớn, bây giờ tôi không thể nói cho cậu biết được, nhưng tôi tin chắc không lâu sau cậu sẽ biết thôi. Hơn nữa tôi luôn có cảm giác ông cậu đang dựng lên một ván cờ rất lớn, rất có thể cậu chính là người quan trọng nhất trong ván cờ đó”.
Tiêu Chính Văn cau mày nhìn Thiên Tử hỏi: “Ván cờ?”
Thiên Tử gật đầu sải bước đi đến ban công, phóng tầm nhìn ra hoàng thành cổ của Long Kinh nói: “Năm đó, tôi từng hứa hẹn với ông của cậu, nếu chúng tôi một người lên làm Thiên Tử, một người trở thành đại nguyên soái thì nhất định sẽ thay đổi tình hình bấy giờ của Hoa Quốc, thay đổi địa vị của bốn gia tộc lớn ở Hoa Quốc. Thậm chí bọn tôi từng hùng hồn nói, phải đánh bại cả bốn gia tộc lớn, tịch thu hết tài sản và quyền lợi của họ rồi trả lại cho Hoa Quốc, trả lại cho nhân dân”.
“Thế nhưng sau đó xảy ra chuyện kia, ông cậu bị bốn gia tộc lớn hãm hại, cộng thêm áp lực trong nước, tôi đành phải đưa ra quyết định như vậy”.
“Tiêu Chính Văn, cậu không vì thế mà trách tôi chứ? Trách tôi không kiên quyết đấu với bốn gia tộc lớn đến cùng?”
Tiêu Chính Văn nhìn bóng lưng yếu ớt của Thiên Tư, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, sau đó nói: “Thiên Tử xử lý thế nào nhất định có suy nghĩ của ông. Tiêu Chính Văn tôi không thể nào đoán được, cũng không muốn đoán. Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ muốn tìm được ông nội, bốn gia tộc lớn ban đầu tự tay hãm hại nhà họ Tiêu, tôi nhất định sẽ báo được mối thù này”.
Thiên Tử xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn, một lúc sau mới nói: “Cậu rất giống ông cậu, rất tài giỏi, lòng dạ không hề bị vấy bẩn, đời sau hơn đời trước…” Tán gẫu thêm vài câu nữa, Tiêu Chính Văn mới rời khỏi Thiên Tử Các.
Sau khi Tiêu Chính Văn đi khỏi đó, Thiên Tử đứng lên tầng chín của Thiên Tử Các nhìn Tiêu Chính Văn ở bên dưới, nói với người đứng trong bóng tối phía sau: “Ông Long, ông nghĩ Tiêu Chính Văn có khả năng làm đại nguyên soái không?”
Lúc này ông Long bước ra ngoài chỗ nấp nhìn Tiêu Chính Văn ở bên dưới, thản nhiên cười đáp: “Cậu ấy có khả năng, nhưng chưa đến lúc. Từ sau chuyện của Tiêu Long, chức đại nguyên soái này chưa từng trao cho ai gần hai mươi năm rồi. Nếu Thiên Tử muốn giao ra vị trí đại nguyên soái này, e là sẽ bị bốn gia tộc lớn phản đối kịch liệt, đến lúc đó Thiên Tử sẽ rơi vào tình thế khốn đốn”.
Thiên Tử quay đầu lại nhìn ông Long nói: “Ông đó, nghĩ nhiều quá rồi…”
Quay lại bên này, sau khi rời khỏi Thiên Tử Các, Tiêu Chính Văn gặp Hắc Long ngồi ở vị trí ghế lái trên xe.
Hắc Long nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Lên xe”.
Tiêu Chính Văn cũng không hỏi tại sao mà leo lên ghế phó lái, hai tay khoanh trước ngực nói: “Đi đâu?”
“Đến nơi cậu sẽ biết”.
Hắc Long đạp chân ga, chiếc xe quân đội lập tức phóng đi ra khỏi cánh cổng màu đỏ của Thiên Tử Các.
Binh lính canh gác ở cửa kính cẩn chào.
Không lâu sau, chiếc xe quân đội chạy lên một con đường núi, xung quanh toàn là cây cổ thụ cao chót vót.
Tiêu Chính Văn tùy ý liếc nhìn mới nhận ra trên sườn núi có một căn biệt thự.
Chiếc xe quân đội dừng trước cổng biệt thự, Hắc Long nhảy xuống xe, Tiêu Chính Văn cũng xuống theo.
Cánh cổng đóng lại.
Binh lính mặc quân phục đứng ở cổng biệt thự lập tức cung kính đẩy cánh cổng sắt cực lớn ra.
Hắc Long sải nhanh bước đi về phía trước, Tiêu Chính Văn đi theo ngay phía sau, trong lúc đó anh quan sát xung quanh, cười nói: “Hắc Long, sơn trang này của ông cũng được đấy, rất rộng, sau này tôi cũng muốn làm một căn như này để tặng cho vợ tôi”.
Hắc Long đi phía trước, không hề quay đầu lại nói: “Nếu cậu thích, tôi sẽ tặng cho cậu”.
“Thật sao? Vậy được”.
Tiêu Chính Văn khẽ cười đuổi theo Hắc Long đi phía trước.
Cho thì cứ lấy thôi.
Hai người đi vào đại sảnh, có mấy tướng quân mặc quân phục ngồi trong đó. Lúc này thấy Hắc Long và Tiêu Chính Văn, họ lập tức đứng dậy kính cẩn hô lớn: “Chào chủ soái!” Hắc Long liếc nhìn đám người rồi ngồi xuống, sau đó cũng ra hiệu cho Tiêu Chính Văn ngồi xuống.
“Hắc Long, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, sau khi ngồi xuống, Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Hắc Long nói: “Không có gì, những binh lính dưới trướng của tôi chưa từng gặp vua Bắc Lương nên tôi dẫn cậu đến đây cho họ gặp”.
Dứt lời, bảy tám tướng quân đứng xung quanh đều cười ngốc nghếch và hô lớn: “Chào chủ soái Tiêu”.
Tiêu Chính Văn cạn lời lên tiếng chào họ, sau đó nhìn Hắc Long nói: “Ông cũng nhàm chán thật, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi đây, tôi còn muốn về với vợ và con gái”.
Nghe vậy, Hắc Long nhướng mày nói: “Tiêu Chính Văn, bây giờ trong mắt cậu chỉ có vợ và con gái thôi sao?”
Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Mọi người không hiểu rồi, đợi mọi người có bạn gái rồi mới biết được”.
Gương mặt Hắc Long hiện lên vẻ hoài nghi, bảy tám tướng quân xung quanh cũng ngờ vực.
Sau đó Hắc Long giơ tay lên nói: “Mọi người ra ngoài trước đi”.
Dứt lời, những người khác ra khỏi đại sảnh, lúc này Hắc Long nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu có biết nhà họ Viên đã bắt đầu ra tay với cậu rồi không?”
“Nhà họ Viên?” Tiêu Chính Văn nhíu mày, sắc mặt rất khó coi hỏi: “Có ý gì?”
Hắc Long bất lực thở dài nói: “Tôi thật sự không biết sao cậu có thể lên làm vua Bắc Lương được hay vậy. Tình báo của cậu đâu?”
Tiêu Chính Văn cầm thuốc trên bàn lên, rút một điếu ra: “Dạo này không ở trong nước, anh ta vừa mới về”.
Nghe vậy, Hắc Long lấy một tài liệu mật ra vứt qua cho Tiêu Chính Văn nói: “Cậu đọc đi, ông Năm nhà họ Viên tạm thời đạt được thỏa thuận, chuẩn bị ra tay với cậu rồi. Họ muốn đặt điều về chuyện hãm hại Thiên Long Đại Nguyên Soái lúc đầu, gán tội danh phản quốc cho cậu. Khoảng thời gian này, cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút, nhà họ Viên thật sự muốn ra tay với cậu không phải dễ giải quyết đâu”.
Tiêu Chính Văn lật tài liệu ra đọc lướt qua, sau đó nhíu chặt mày, cười khẩy nói: “Tay mắt của nhà họ Viên lợi hại vậy à, có thể liên hệ với nhiều người như thế”.
Hắc Long hỏi: “Vậy giờ cậu định làm thế nào?”
Tiêu Chính Văn để tài liệu xuống, hai tay gác ra sau gáy, khóe miệng cong lên nụ cười hờ hững nói: “Còn có thể làm sao nữa, địch ở trong tối tôi ở ngoài sáng thì đành phải lặng lẽ quan sát thôi”.
“Cần tôi giúp gì không?”, Hắc Long hỏi.
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Không cần đâu, đây là chuyện giữa tôi và nhà họ Viên, không cần bất kỳ ai xen vào. Nhưng nếu tôi thật sự không đối địch lại được với nhà họ Viên thì còn mong Hắc Long có thể bảo vệ vợ, con gái tôi và người thân của cô ấy”.
Hắc Long nghe vậy thì im lặng một lát rồi gật đầu nói: “Được, tôi hứa với cậu”.
Tiêu Chính Văn khẽ cười, mắt nhìn tài liệu trên bàn, nở nụ cười lạnh lùng, sắc bén.
Cuối cùng nhà họ Viên cũng ra tay.
Tốt lắm, tôi đây mỏi mắt chờ thủ đoạn của các người.