Đông Phương Tiếu siết chặt nắm đấm, phải nói rằng nhà họ Đông Phương có mối hận với Tiêu Chính Văn không kém gì nhà họ Viên.
Hơn nữa Đông Phương Viêm vừa chết trong tay Tiêu Chính Văn không lâu.
Bọn họ nhất định phải trả được mối thù.
Bốn gia tộc lớn tuyệt đối không phải là người dễ bắt nạt để Tiêu Chính Văn thích làm gì thì làm.
Bốn gia tộc lớn đã nắm quyền kiểm soát huyết mạch kinh tế của Hoa Quốc mấy chục năm nay, hơn nữa các quan chức đều phải nể mặt bọn họ mấy phần.
Nhưng cái chết của Viên Thắng Thiên đã khiến bốn gia tộc lớn không còn vẻ vang gì nữa.
Rất nhiều người thậm chí tỏ vẻ xem thường bốn gia tộc lớn, nguyên nhân mọi chuyện đều là do Tiêu Chính Văn.
Chính vì thế nên sau khi Đông Phương Viêm chết, nhà họ Đông Phương mới mời cụ tổ đã lánh đời mấy chục năm xuất đầu lộ diện.
Lần này tất cả mọi tin tức Tiêu Chính Văn đến nước Lý, mục đích anh đến nước Lý, liên lạc với những người nào đều là do nhà họ Đông Phương tiết lộ cho Quang Minh Tôn.
Đối phương cũng tỏ rõ, chỉ cần Tiêu Chính Văn đến nước Lý thì sẽ có vô số thử thách đợi anh, hơn nữa lần này là thế cục chết, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.
Nhưng kết quả lúc này lại khiến nhà họ Đông Phương không thể chấp nhận được.
Lúc này sảnh lớn đông nghịt người.
Có cả đại diện của nhà họ Viên.
“Cụ tổ Đông Phương, tôi nhớ nửa tháng trước chính miệng ông nói lần này dù Tiêu Chính Văn có mọc thêm cánh cũng khó thoát khỏi, giờ cậu ta lại… bình an quay về, chuyện này phải giải thích thế nào đây?”
“Nhà họ Viên chúng tôi đã hao tổn nhiều nhân lực và tài lực vì kế hoạch của ông, tin tức của Hắc Băng Đài không đáng tin vậy sao?”
Lúc này Viên Sùng Long và đại diện các gia tộc lớn còn lại đều rất tức giận.
Một cục diện có vẻ đơn giản nhưng thật ra không biết bốn gia tộc đã phiền muộn thế nào, tiêu tốn bao nhiêu tiền, sử dụng biết bao nhiêu mối quan hệ ở đằng sau đó mới biết rõ hành tung cụ thể của Tiêu Chính Văn.
Lúc đầu Đông Phương Tiếu dõng dạc nói lần này sẽ có cường giả cảnh giới Thiên Thần đích thân ra tay, có một trăm Tiêu Chính Văn cũng sẽ chết ở nước Lý.
Kết quả ra sao?
Nếu Tiêu Chính Văn bình an quay về, chỉ cần nghiêm túc suy xét thì có thể nghĩ đến những điểm nghi ngờ trong đó, vì sao lúc đầu La Quốc Hoa lại châm chọc, khiêu khích Tiêu Chính Văn?
Tại sao tung tích của Lục Hoài Viễn cứ thay đổi hết chỗ này đến chỗ khác?
Cuối cùng lại xuất hiện cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Kaman?
Cứ như mấy người này đều đang đợi Tiêu Chính Văn bước vào tình thế đó?
Tiêu Chính Văn là ai chứ?
Anh là người từng chỉ huy hàng nghìn, hàng chục nghìn binh sĩ, so về trí tuệ thì mấy chục người bọn họ kết hợp lại cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.
Đợi Tiêu Chính Văn tra rõ mọi chuyện, quay ngược lại trả thù thì ai có thể gánh vác nổi?
Sở dĩ họ bất mãn không chỉ vì kết cục này, mà là hậu quả đáng sợ khiến họ lạnh sống lưng.
“Gia chủ Viên, ông nói vậy có phải hơi sớm rồi không? Máy bay của cậu ta vẫn chưa hạ cánh mà”.
Một người đàn ông trung niên nhà họ Đông Phương đứng lên bất mãn nói.
“Hỗn láo!”
Viên Sùng Long đập bàn đứng dậy, trừng mắt nói: “Cậu là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi? Nhà họ Đông Phương các người tưởng giết Tiêu Chính Văn dễ như giết côn trùng à?”
“Nhà họ Viên tôi có hai cụ tổ đều đã chết đấy, các người mù hết rồi sao? Nếu loại người này quay lại tính sổ với chúng ta thì cậu có thể ngăn được sao?”
Viên Sùng Long chỉ vào đám người nhà họ Đông Phương, mắt như sắp phun ra lửa.
Lúc trước sau khi Viên Thắng Thiên chết từng để lại di ngôn, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được chọc vào Tiêu Chính Văn.
Khoảng thời gian này nhà họ Viên vẫn rất thành thật.
Chỉ có tên nhóc Đông Phương Viêm vẫn thích làm ầm ĩ.
Nhưng sau khi hắn chết, nhà họ Viên thậm chí đã không còn ý nghĩ trả thù Tiêu Chính Văn nữa.
Kết quả Đông Phương Tiếu vừa xuống núi đã liên lạc với ba gia tộc còn lại, còn thề đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ tiêu diệt Tiêu Chính Văn.
Lúc này nhà họ Viên mới tham dự vào chuyện này lần nữa.
Nhưng Viên Sùng Long hoàn toàn không thể chấp nhận được kết cục trước mắt.
Không phải ông ta nhát gan mà là người chưa từng đối đầu trực diện với Tiêu Chính Văn thì đâu thể biết đến sự đáng sợ của anh.
Cảm giác đó không thua kém gì đùa giỡn trước mặt một con sư tử.
“Gia chủ Viên, cậu lo lắng thế làm gì?”
Đông Phương Tiếu lạnh lùng nhìn Viên Sùng Long.
Dù Viên Sùng Long nhỏ tuổi hơn Đông Phương Tiếu rất nhiều, nhưng dù sao cũng là gia chủ của nhà họ Viên, quả thật có tư cách ngồi ngang hàng với cụ ta.
“Tôi không sợ, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Viên xây thêm mộ thôi. Tiêu Chính Văn quay lại nếu không tính toán rõ ràng thì còn tốt, nhưng một khi hắn tìm đến chúng ta e là hậu quả khó lường. Có lẽ các ông không biết lúc Tần Vương phản nước, ngay cả Võ Thí Thiên cũng không dám làm gì hắn”.
“Nói cách khác, hắn gây phiền phức cho chúng ta, Võ Thần Tông chỉ có thể đứng ngoài nhìn. Đây… đây còn không phải là chuyện lớn sao?”
Viên Sùng Long hít sâu, giọng điệu dần ôn hòa hơn.
“Hừ hừ!”
Đông Phương Tiếu lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù Tiêu Chính Văn không chết nhưng sao cậu biết nhà họ Đông Phương chúng tôi chỉ có một nước cờ này?”
Là cụ tổ của bốn gia tộc lớn hơn một trăm năm trước, tất nhiên Đông Phương Tiếu sẽ không mạo hiểm mọi rủi ro.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Ồ? Ông cụ Đông Phương vẫn còn con át chủ bài khác sao?”
Viên Sùng Long quay đầu nhìn Đông Phương Tiếu.
“Các vị ghé tai lại đây!”
Đông Phương Tiếu lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói vài câu bên tai mọi người.
Hả?
Nghe xong mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ông nói thật chứ?”
Viên Sùng Long kinh ngạc hỏi.
“Hừ, tuyệt đối không có nửa lời lừa gạt, tôi có thể lấy danh dự của nhà họ Đông Phương ra thề”.
Đông Phương Tiếu nghiêm túc nói.
“Ông cụ Đông Phương, không ngờ thế lực nhà họ Đông Phương lại ẩn nấp kỹ như thế”.
Viên Sùng Long híp mắt, sắc mặt u ám nói.
“Ha ha… Nếu không có đường lui này, cậu nghĩ tôi thật sự đặt hết hy vọng vào người ngoài sao?”
Đông Phương Tiếu đắc ý cười nói.
“Tôi đã nói rồi, thiên hạ này vẫn là của bốn gia tộc lớn chúng ta. Chỉ một con cá lọt lưới như Tiêu Chính Văn sao có thể đánh đồng với chúng ta được chứ?”
“Hơn nữa lúc này Tiêu Chính Văn đã không còn con át chủ bài nào nữa, tôi biết rõ hắn có kỹ năng hay bản lĩnh như thế nào. Thiên hạ đều là của chúng ta, lẽ nào còn không đối phó nổi với một Tiêu Chính Văn nhỏ bé sao?”
Sắc mặt Đông Phương Tiếu u ám, lạnh lùng nói.
“Vậy… bên phía võ tông có biết chuyện này không? Một khi Đại trưởng lão nói gì đó với hắn thì chuyện này khó mà tiếp tục. Nhất là một khi Thiên Tử nhúng tay vào…”
“Ha ha! Đừng nói là võ tông, dù có là Hắc Băng Đài cũng tuyệt đối không biết. Thế nên tôi mới khẳng định Tiêu Chính Văn không thể sống quá ba ngày nữa”.
Đông Phương Tiếu cười khẩy nói.
“Như thế thì tốt, nếu không diệt cỏ tận gốc, sau này chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn”.
Viên Sùng Long vẫn hơi lo lắng nói.
Đông Phương Tiếu chỉ cười không đáp.
Cùng lúc đó trong một trang viên ở Tây Bắc, Long Kinh.
Một người đàn ông trẻ tuấn tú đang nhàn nhã ngồi trong mái đình vừa chơi đàn vừa khẽ nhắm mắt lại, ngửi hương thơm thoang thoảng của trầm hương.
“Cậu chủ, nghe tin tức đáng tin, Tiêu Chính Văn sắp về nước”.
Một ông lão mặc đồ kiếm sĩ bước đến gần thanh niên thấp giọng nói.
Ông lão đó là một cao thủ cảnh giới Thiên Vương địa cấp năm sao.
Người đàn ông đó lại không thèm mở mắt vẫn bình thản nói: “Vốn dĩ còn định để hắn sống thêm một thời gian nữa, nhưng nếu hắn đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ rộng lòng tiễn hắn một đoạn”.
“Chỉ là không biết biểu cảm của hắn sẽ thế nào khi tôi xuất hiện trước mặt hắn và thể hiện thực lực hiện giờ của mình? Ngạc nhiên hay là lấy làm lạ? Hay là quỳ xuống xin tha?”
Người đàn ông đó vừa nói vừa khẽ đưa ngón cái đến khẩy nhẹ lên dây đàn.
Hoa tươi trong vườn hoa lập tức khô héo, lá xanh bỗng nhiên héo rũ rồi rơi xuống.
“Sức mạnh trận pháp của thiếu chủ là vô địch thiên hạ”.
Ông lão vội kính cẩn nói.