Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy ôm Na Na từ trong lòng Khương Vy Nhan, cười híp mắt nói: “Lúc bố không ở đây, Na Na có ngoan không nào?”
“Ngoan ạ, Na Na nghe lời mẹ lắm”.
Na Na ôm cổ Tiêu Chính Văn, còn hôn lên mặt Tiêu Chính Văn một cái.
“Quà gì mà quà chứ, đã là vợ chồng lâu rồi mà. À phải rồi, lần này đi Âu Lục giải quyết việc vẫn thuận lợi chứ?”
Khương Vy Nhan giơ tay ôm Na Na từ trong lòng Tiêu Chính Văn, đưa mắt ra hiệu cho người giúp việc bên cạnh.
“Mọi chuyện đều ổn, chỉ là Hoa Quốc xảy ra vài chuyện nhỏ, nên anh phải nhanh chóng quay về. Đúng rồi, chẳng phải chúng ta cũng có một công ty con ở Long Kinh sao? Mấy ngày nay em dẫn Na Na đến công ty con ở vài hôm”.
Tiêu Chính Văn xoa đầu Na Na, nói với Khương Vy Nhan.
“Đến công ty con?”
Khương Vy Nhan hơi nhíu mày, mặc dù Tiêu Chính Văn không nói rõ.
Nhưng Tiêu Chính Văn bỗng bảo cô đến Long Kinh, chắc chắn sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Ừ, mấy ngày nay có thể Giang Trung sẽ không bình yên lắm, Từ Kiêu Long đã dẫn binh sĩ đến rồi, để đề phòng trường hợp xấu, em dẫn Na Na và con trai đến Long Kinh ở vài ngày trước”.
Tiêu Chính Văn tìm đại một cái cớ.
“Chủ soái Từ dẫn binh sĩ đến Giang Trung ư? Xảy ra chuyện gì sao?”
Khương Vy Nhan lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn hỏi.
Từ Kiêu Long là một trong mấy chủ soái của Hoa Quốc, thế nên Khương Vy Nhan không lo Giang Trung xảy ra loạn lạc gì, chỉ là lo lắng cho Tiêu Chính Văn mà thôi.
“Không sao, mấy tên xấu xa không đáng nhắc đến ấy mà, nhưng sẽ hơi hỗn loạn, anh chỉ không muốn để Na Na nhìn thấy những thứ không nên thấy ở độ tuổi này thôi”.
“Vừa lúc em cũng có thể nhân cơ hội này đến Long Kinh thư giãn vài hôm”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, theo như Tiêu Chính Văn nói quả thật sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Hơn nữa Na Na còn nhỏ, ngộ nhỡ để Na Na nhìn thấy cảnh tượng đổ máu gì đó, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm hồn nhỏ bé của cô bé.
“Được rồi, vậy… mấy ngày nữa em dẫn Na Na và con trai đến Long Kinh ở vài hôm”.
Khương Vy Nhan hơi luyến tiếc nói với Tiêu Chính Văn.
“Không, ngày mai đi luôn, có thể chủ soái Từ sẽ có hành động trong một hai ngày sắp tới”.
Tiêu Chính Văn vươn tay ôm Khương Vy Nhan vào lòng, trầm giọng nói.
Người ta thường nói xa cách gặp lại như mới tân hôn, Khương Vy Nhan rất không muốn rời xa Tiêu Chính Văn.
Nhưng lại không nhẫn tâm để Na Na hoảng sợ không đáng có nên mới miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của Tiêu Chính Văn.
Lúc này trong một trang viên gần Long Kinh, Khúc Hoành kinh ngạc nhìn ông Chu nói: “Ông Chu, đối phó với một Tiêu Chính Văn mà cần phải điều động thế trận lớn như này sao?”
“Đã điều động hết cả căn cơ của Hoa Sơn chúng ta rồi”.
Mặc dù Khúc Hoành đã nghĩ đến việc ngày nào đó Hoa Sơn chắc chắn sẽ xuống tay với Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ ngày đó vừa đến đã điều động mười một cao thủ cảnh giới Thiên Thần.
Thế trận này gần như có thể hủy diệt thế giới.
Nếu là ở Âu Lục hay Phi Lục, mười một cao thủ cảnh giới Thiên Thần không cần ra tay, đối phương đã chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
“Hừ! Tiêu Chính Văn không nên đánh con trai của Từ Thiên Thuật, cậu ta nghĩ cậu ta là cái gì? Từ Thiên Thuật có danh tiếng cực cao ở vùng ngoài lãnh thổ”.
“Là người xuất sắc nhất trong cảnh giới Thiên Thần bốn sao”.
“Tiêu Chính Văn nghĩ mình đã đột phá cảnh giới Thiên Thần là có thể một tay che trời sao? Đúng là ngu xuẩn!”
Nói đến đây, đôi mắt ông Chu lóe lên tia lạnh lùng đến thấu xương.
Trước đó tin tức Tiêu Chính Văn giả chết, ngay cả ông ta cũng bị lừa.
Nhất là khi Từ Vĩnh Hạo đích thân nói chuyện một mình Tiêu Chính Văn giết sạch bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần của Âu Lục, ông Chu suýt nữa tìm một nơi chui xuống.
Cách thay xà đổi cột này quả là cực kỳ xuất sắc.
Không chỉ giấu được cả võ tông và năm đại danh sơn trong Hoa Quốc, mà ngay cả Âu Lục cũng bị Tiêu Chính Văn qua mặt.
Cũng chính vì Từ Vĩnh Hạo đưa tin chính xác về, Hoa Sơn mới điều động đến thế trận mới như thế.
Nếu bốn Thiên Thần huyền cấp hai sao của Âu Lục cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn thì lần này Hoa Sơn sẽ đưa hết cao thủ ra.
Với thực lực lớn mạnh của hai vị ở Âu Lục có thể nghiền nát Tiêu Chính Văn.
“Haizz! Nói cụ thể ra thì Tiêu Chính Văn xứng đáng là nhân tài trẻ tuổi của Hoa Quốc. Một mình cậu ta mà có thể tiêu diệt được bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần, thậm chỉ đủ để sánh ngang với Bạch Khởi năm đó”.
“Cứ giết cậu ta như thế thì tôi thấy hơi đáng tiếc”.
Khúc Hoành lẩm bẩm, lắc đầu nói.
Một người chèn ép cả Âu Lục, ép tất cả vương tộc và quý tộc ở Âu Lục phải quỳ dưới chân, đây là khí thế anh hùng ở mức nào chứ.
Nếu Khúc Hoành có căn cơ ở Hoa Sơn thì cho dù thế nào, ông ta cũng nghĩ cách ngăn cản.
“Hừ! Mềm lòng nhân từ quá mà! Một cường giả không chịu nghe chúng ta sắp xếp chính là hòn đá cản đường phía trước của chúng ta, người như thế càng mạnh thì càng bất lợi cho chúng ta”.
“Không giết cậu ta, sau này làm sao giành được vị trí Thiên Tử”.
Ông Chu lạnh lùng dạy dỗ.
…
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chính Văn bảo Lãnh Kế Hồng lái xe đưa ba mẹ con Khương Vy Nhan đến sân bay.
Đồng thời, gần dinh thự đã bày bố xong trận pháp, chỉ còn đợi Hoa Sơn đến.
Vừa đến buổi trưa, bầu trời vốn dĩ còn đang trong xanh bỗng mây đen ùn ùn kéo đến, gió to nổi lên.
Một áp lực cực mạnh lao đến bao trùm cả dinh thự chỉ trong chốc lát.
“Đến nhanh đấy!”
Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, bước ra ngoài biệt thự đi đến sân nhỏ.
Chỉ thấy ba ông lão tóc bạc nhảy vào trong sân.
Một người dẫn đầu trong số đó lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn: “Cậu là Tiêu Chính Văn à?”
“Đúng thế!”
Tiêu Chính Văn bình thản nhìn đối phương.
“Tiêu Chính Văn, cậu đánh cậu Từ bị thương, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu”.
Dứt lời, ba ông lão tóc bạc đứng vào ba góc khác nhau, chia ra để bao vây hai người Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân ở trong.
Khí thế xung quanh ba người cùng lúc bộc phát, thoáng chốc nền đất trong mấy cây số xung quanh đều khẽ rung chuyển.
Cũng chỉ khi cường giả cảnh giới Thiên Thần đến mới có uy lực khủng khiếp như thế.
Ba ông lão cùng phát ra tiếng cười khẩy.
“Tiêu Chính Văn, cậu chèn ép Hoa Sơn đã lâu rồi, hôm nay cậu đừng hòng chạy thoát khỏi lưới trời”.
Ông lão vừa dứt lời, phía sau cụ ta lại xuất hiện thêm tám người nữa.
Một ông lão mặc áo dài đen, tay cầm kiếm tiến một bước lên nói: “Tiêu Chính Văn, cho dù cậu có giỏi thế nào thì hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết”.
Người này chính là La Bách Sinh - đại tông chủ của kiếm tông Hoa Sơn.
Dáng người cụ ta cao gầy, khi đứng trước đám người cứ như một thanh kiếm sắc bén được rút ra.
Đem lại cho mọi người cảm giác sát khí ngùn ngụt.
Không chỉ là cụ ta, ba cường giả lánh đời của kiếm tông Hoa Sơn cũng bước ra, ba người này đều có hơi thở bức người khiến người khác có cảm giác ép bức cực mạnh.
Hai thanh kiếm dài, một con dao chiến lóe lên ánh sáng lạnh băng.
Trong vòng mấy cây số bị sát khí ngùn ngụt bao phủ.
Phía sau sau bọn họ còn có bốn người nữa tiến một bước về trước.
Hơi thở quanh bốn người này bỗng thay đổi, quanh người đều phát ra ánh sáng vàng, khiến người khác có cảm giác thần thánh.
Sát khí bao trùm cuộn trào đến giữa không trung.
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một đường sấm sét phá vỡ bầu trời, uy lực của luồng sấm sét này khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Vô số ánh sáng màu bạc trắng chiếu xuống từ chín tầng mây, ngay cả nửa đường chân trời cũng bị soi chiếu thành màu trắng bạc.
Trong luồng sấm sét đó có một ông lão mặc áo dài trắng chắp một tay sau lưng, mặt mày lạnh băng nhìn Tiêu Chính Văn.
Mười một cường giả cảnh giới Thiên Thần cùng lúc bao vây lấy Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân, hai mắt tràn đầy vẻ cười nhạo và lạnh lẽo.
“Tiêu Chính Văn, cậu có thể chết trong tay chúng tôi cũng là vinh dự muôn đời của cậu. Nói đi, cậu muốn chết thế nào?”
Ông lão mặc áo đen, tay cầm thanh kiếm dài cười khẩy nói.
Họ nghĩ trận chiến này hoàn toàn không có áp lực gì.
Thực lực hai bên có sự cách biệt quá lớn, không cùng đẳng cấp.
“Tiêu Chính Văn, tôi nghĩ chi bằng cậu tự sát đi thì hơn, cũng đỡ cho bọn tôi ra tay”.
Một ông lão mặc áo xám cao ngạo nói.