“Sếp Lư! Sếp Lư… đừng đánh nữa, tôi sắp bị đánh chết rồi. Sếp Lư, Tiêu Chính Văn đã không còn là vua Bắc Lương nữa rồi, tôi…”
“Không phải là vua Bắc Lương ư? Ông ăn gan hùm mật gấu mà dám truyền lệnh thay Thiên Tử! Hôm nay ông đây không đánh ông thì không phải họ Lư”.
Mắt Lư Phụng Quân như sắp phun ra lửa.
Thiên Tử chỉ có lệnh Liễu Thanh thay mặt Tiêu Chính Văn thực thi công việc của quân Bắc Lương, nắm quyền chỉ huy quân Phá Long.
Chứ đã nói cách chức Tiêu Chính Văn bao giờ đâu?
Ngay cả Lư Phụng Quân cũng sẽ bị liên lụy khi nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Lư Phụng Quân không nhẫn nhịn được nữa, vung tay lên tát cho ông ta một bạt tai.
“Sếp Lư… tôi… tôi chỉ đang làm việc cho nhà họ Đông Phương. Phía sau tôi có nhà họ Đông Phương chống lưng. Cậu chủ nhà họ Đông Phương, cứu mạng! Mau cứu tôi, tôi sắp bị đánh chết rồi”.
“Bốp bốp bốp!”
Cho dù Lý Thừa Vận hô hoán thế nào, bảo vệ ở hai bên đều xách cổ áo ông ta lên, giơ tay điên cuồng đánh mạnh vào mặt Lý Thừa Vận như không cần tiền.
“Sếp Lư, tôi… tôi cũng là người trong cơ chế nhà nước như ông, tôi nói cho ông biết, ông… ông dám đánh tiếp thì tôi sẽ đi kiện ông”.
Lý Thừa Vận bị đánh thê thảm, hai gò má đều sưng phù chảy máu.
Nếu còn đánh tiếp nữa, e là ông ta không thể sống sót rời khỏi đây.
Thế nên ông ta chỉ đành uy hiếp Lư Phụng Quân.
“Cơ chế nhà nước? Ông còn dám nhắc đến mấy chữ này với tôi à? Được lắm, bây giờ tôi chính thức tuyên bố ông bị đuổi việc. Bắt đầu từ bây giờ ông không còn quan hệ gì với sân bay nữa, đánh chết cho tôi”.
Mặt mày Lư Phụng Quân nhăn nhó, tên Lý Thừa Vận là tên đầu heo.
Chuyện đã đến nước này mà còn không nhìn ra tình hình nữa sao?
Sở dĩ ông ta bảo người đánh Lý Thừa Vận là cho ông ta cơ hội xin lỗi Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần xin Tiêu Chính Văn tha thứ thì mọi chuyện sẽ được hóa giải.
Đẩy hết trách nhiệm cho người nhà họ Đông Phương, đến lúc đó chẳng phải ông ta và Lý Thừa Vận có thể không bị tổn thất gì sao?
Nhưng tên ngốc này lại nhắc đến nhà họ Đông Phương để đe dọa Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?
Là người đã giết Viên Thắng Thiên.
Truyền hình cả nước đều phát sóng trận đấu đó, lẽ nào tên này mù rồi sao?
Bây giờ Tiêu Chính Văn không còn giữ chức vụ gì, chỉ là một người dân bình thường thì có thể là người mà họ có thể chọc vào sao?
Chỉ cần anh tùy ý giơ tay lên là có thể tiêu diệt đám bọn họ, vậy mà tên này còn chạy đến khiêu khích người ta như chó điên.
Lư Phụng Quân run rẩy vì tức giận.
Càng quan trọng hơn là ông ta rất sợ, từ nãy đến giờ Tiêu Chính Văn vẫn đứng đó không nói một câu nào, cũng không thèm liếc nhìn ông ta một cái.
Đáng sợ nhất không phải là đối phương tức giận mắng người mà là đối phương không nói một lời nào.
Ai mà biết Tiêu Chính Văn đang nghĩ gì, đâu thể biết được Tiêu Chính Văn định xử lý họ thế nào.
Lư Phụng Quân sốt ruột sắp khóc đến nơi, dù bây giờ Tiêu Chính Văn đánh ông ta hai bạt tai, ông ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Lư Phụng Quân, tại sao ông lại sa thải tôi, tôi có…”
“Tại sao ư? Hừ! Sa thải ông? Sau ngày hôm nay ông đây sẽ đích thân đến Long Các tạ tội, sa thải ư? Nói thật với ông nhé, có thể giữ được mạng sống thì xem như mạng ông lớn lắm rồi”.
Lư Phụng Quân nước mắt lưng tròng chỉ vào Lý Thừa Vận khàn giọng gầm lên.
Sau khi ông ta chạy đến đây, điện thoại nhận được một tin nhắn bảo sáng sớm mai ông ta tự mình đến Long Các để giải thích chuyện này.
Mẹ kiếp!
Đọc đến hai chữ Long Các, Lư Phụng Quân suýt ngất tại chỗ.
Với chức vụ thấp bé này của ông ta dù trải qua mười đời cũng không có tư cách bước qua ngưỡng cửa Long Các.
Đó là cơ quan quyền lực cao nhất Hoa Quốc.
Dù là một cánh cửa lớn của Long Các cũng có thể lớn hơn ông ta sáu bảy cấp bậc.
Đến Long Các ngoài việc bị phạt ra, ông ta không nghĩ ra được lý do thứ hai.
Vừa nghĩ đến Long Các, lòng Lư Phụng Quân nguội lạnh như tro tàn.
Nếu không thể xin Tiêu Chính Văn tha thứ thì cả nhà ông ta có khả năng bị giết.
Quốc pháp không hề khoan dung cho bất cứ ai.
Nhưng tên ngốc Lý Thừa Vận này còn hỏi tại sao lại sa thải ông ta.
“Tôi không tin, Tiêu Chính Văn là cái thá gì, giờ cũng chẳng phải là những năm chiến tranh loạn lạc, liên quân các nước đã lui về nước rồi, ai còn xem trọng cậu ta. Hừ, không cần ông đuổi tôi, ông đây không làm nữa. Cậu chủ Đông Phương, cứu mạng!”
Cuối cùng tiếng kêu cứu của Lý Thừa Vận cũng làm Đông Phương Lăng cảm động.
“À… sếp Lư phải không? Thả người ra trước đi, đây là sân bay quốc tế, phải chú ý đến tầm ảnh hưởng quốc tế của Hoa Quốc chúng ta. Đánh người ở đây còn ra thể thống gì nữa”.
Đông Phương Lăng vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho mấy tên đàn em.
Mấy tên đó vội bước đến dùng sức đẩy mấy bảo vệ còn đang giơ tay lên định đánh Lý Thừa Vận.
Sau đó chúng kéo Lý Thừa Vận đến cạnh Đông Phương Lăng như đang kéo một con chó chết, lúc này ông ta mới thoát khỏi trận đánh.
“Hừ! Ông đây bị sa thải thì sao? Sau… sau này tôi đi theo cậu chủ nhà họ Đông Phương, để tôi xem Lư Phụng Quân ông và Tiêu Chính Văn còn dám làm gì tôi”.
Lý Thừa Vận lau máu trên mặt, miệng vẫn không biết hối cải kiêu ngạo nói.
Vừa nghĩ đến việc hôm nay ông ta đã thể hiện sự trung thành trước mặt Đông Phương Lăng, nói không chừng sau này có thể làm chân sai vặt cho nhà họ Đông Phương, chẳng phải tốt hơn làm một tổng giám đốc sân bay nhiều sao?
Nghĩ thế Lý Thừa Vận cảm thấy được an ủi.
Quay đầu lại nhìn Lý Thừa Vận đã bị đánh tả tơi, Dương Linh Nhi lắc đầu cảm thấy hơi thương hại.
Xem ra ông ta hoàn toàn không ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!
Lúc nãy Tiêu Chính Văn đã gọi cho Tần Vũ.
Mà Tần Vũ là ai?
Người nắm quyền thật sự của Hắc Băng Đài.
Ngoài Long Các, võ tông, trưởng lão tông miếu ra thì bất kể là ai trong giới quan chức, Hắc Băng Đài cũng đều có thể tiền trảm hậu tấu.
Đây chính là quyền lợi của Hắc Băng Đài, chính là sứ mệnh Hoa Quốc giao cho Hắc Băng Đài.
Bảo vệ tất cả những người trung thành với Hoa Quốc, giết hết mọi kẻ ngăn cản Hoa Quốc phát triển.
Không đợi Đông Phương Lăng lên tiếng, cách sân bay không xa có hơn hai mươi chiếc xe màu đen chạy đến.
Sau đó một đội nhân viên chấp pháp lập tức bao vây sân bay.
Hơn nữa, vài người đàn ông trung niên mặc đồ vest vô cùng sốt ruột sải bước nhanh chóng đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Vua Bắc Lương, thuộc… thuộc… thuộc hạ quản lý không nghiêm, xin… xin… xin vua Bắc Lương trách phạt”.
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu đứng nghiêm cúi đầu xuống nói.
Mồ hôi lạnh trên mặt ông ấy rơi xuống đất.
Ông ấy nhắm chặt hai mắt, cơ thể không ngừng run rẩy.
Giang Chấn Hoài!
Chủ tịch thành phố Long Kinh!
Ngay cả chủ tịch cũng sợ hãi thành bộ dạng này, Lư Phụng Quân suýt nữa tè ra quần.
Hôm nay gây ra phiền phức lớn rồi.
Từ giọng điệu lắp bắp của Giang Chấn Hoài có thể biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
“Chủ… chủ tịch Giang? Sao… sao ông lại đến đây?”
Lý Thừa Vận hoang mang nói, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Là chủ tịch Long Kinh đó, là người có cấp bậc ngang ngửa với chủ tịch của các tỉnh khác.
Bình thường đừng nói là gặp mặt, có thể liếc mắt nhìn một cái thôi cũng khó như lên trời.
Sự xuất hiện của Giang Chấn Hoài khiến mọi người đều sửng sốt, tự nhủ lớn chuyện rồi đây!
“Chú… chú Giang?”
Lâm Mộng Mộng cũng từng đi theo gia đình gặp Giang Chấn Hoài nên không lạ gì với ông ấy.
Nhưng bất kể là Lý Thừa Vận hay Lâm Mộng Mộng, Giang Chấn Hoài cũng không quan tâm, ông ấy chỉ cúi đầu đứng bên Tiêu Chính Văn không buồn động đậy, không có sự cho phép của Tiêu Chính Văn, ông ấy không dám làm gì cả.