Không nắm chắc phần thắng thì sao hắn dám dùng tính mạng của toàn quân để đánh cược chứ?
Tiêu Chính Văn đứng dậy, chắp một tay sau lưng, chống lên lỗ châu mai trên tường thành mà nhìn xuống dưới.
Đại quân hơn một trăm nghìn người gần trong gang tấc, nhưng muốn tấn công thành Vũ Quan thì đâu dễ dàng?
“Bản soái thấy mày dẫn quân đi đường xa xôi mệt mỏi, hôm nay tạm tha cho mày không phải chết, đợi mày nghỉ ngơi chỉnh đốn xong xuôi rồi đổi ngày khác chiến đấu!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn vươn vai ngay trước mặt mọi người, sau đó quay người bước xuống tường thành.
“Tên khốn nạn, không dám chiến đấu mà qua miệng hắn lại thành đường đường chính chính như thế!”
Schindler đấm mạnh lên trên vách núi bên cạnh, khiến vô số đá vụn rơi xuống.
“Đúng rồi, quên mất không nói cho bọn mày biết, tuyệt đối đừng dùng tay đấm vào vách núi, cũng đừng leo lên từ vách treo bên cạnh, bên trên có đá, sẽ đè chết người đấy!”
Tiêu Chính Văn lại thò đầu ra nói.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn nở một nụ cười khiến người ta giận sôi máu, sau đó anh thong dong bước xuống thành.
Mấy người Mars nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên vách núi hai bên, quả nhiên, bên trên xếp kín mười mấy tảng đá hình cầu cỡ lớn!
Mẹ kiếp!
Mars căm phẫn trừng mắt nhìn Schindler, cú đấm ban nãy của hắn suýt nữa đã lấy mạng tất cả mọi người!
“Thằng khốn nạn!”
Mars gào lên chửi rủa, nhưng Tiêu Chính Văn chẳng thèm để tâm tới hắn mà bước thẳng xuống khỏi tường thành.
Thật ra Tiêu Chính Văn chỉ cần lộ diện một chút trước mặt bọn chúng, khiến tất cả mọi người nhìn thấy anh đang trấn giữ thành Vũ Quan là được rồi.
Mỗi ngày ló mặt một lần là đủ để có tác dụng uy hiếp.
Lúc Tiêu Chính Văn đang chọc Mars giận đến mức suýt hộc máu, lại có một tin tức cực kỳ không tốt đột nhiên truyền đến.
Bốn giờ rạng sáng nay thành Vọng Kinh đã bị đại quân hơn một trăm nghìn người tấn công mạnh mẽ, hơn nữa Lawson còn bị trọng thương, đã được mấy trăm binh lính bại trận khiêng tới trước đại bản doanh của Mars.
“Báo… báo cáo nguyên soái, chủ soái Lawson bị trọng thương, thành… thành Vọng Kinh thất… thất thủ rồi!”
Ầm!
Mars có cảm giác như sét đánh ngang tai, thành Vọng Kinh thất thủ rồi sao?
Mới có vài tiếng đồng hồ thôi mà!
Hoa Quốc lấy đâu ra chiến lực mạnh như vậy?
“Chuyện này là thế nào? Sao thành Vọng Kinh có thể thất thủ chứ?”
Mars dùng lực lay mạnh tên sĩ quan vừa mới báo tin đó, lớn giọng gầm lên.
“Là… là Từ Kiêu Long, vào lúc bốn giờ sáng quân đội của ông ta đột nhiên phát động tấn công, lúc đó… lúc đó quân ta còn đang ngủ say, tới khi quân ta phản ứng lại thì cửa thành đã bị Từ Kiêu Long mở ra, đại quân hơn một trăm nghìn người tràn vào như nước thuỷ triều…”
“Bốp!”
Không đợi tên sĩ quan báo tin đó nói xong, Mars đã giáng cho hắn một bạt tai đau điếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô dụng! Đều là một lũ vô dụng!”