Một cao thủ còn trẻ như vậy căn bản không thể dùng hai từ “loài người” để đánh giá nữa!
Lúc này, Đông Phương Phong nằm trên mặt đất, ôm cánh tay bị gãy của mình gào khóc đau đớn, hắn vẫn cố nhìn về phía Đông Phương Nghĩa Sơn, giận dữ hét lên: “Đông Phương Nghĩa Sơn, nhà họ Đông Phương tôi nuôi ông mấy chục năm trời. Cho dù ông có là con chó thì bây giờ cũng phải lao lên cắn hắn cho tôi!”
Đông Phương Nghĩa Sơn nghe thấy lời này của Đông Phương Phong, lông mày không khỏi nhíu chặt lại, lạnh lùng quát: “Đông Phương Phong, nếu cậu không muốn chết thì câm mồm cho tôi!”
Từ khi trở thành tông sư võ đạo, Đông Phương Nghĩa Sơn hiếm khi nổi giận thế này, nhưng cuối cùng hôm nay ông ta cũng không nhịn được nữa!
Đây là lần đầu tiên ông ta thấy cậu chủ của nhà Đông Phương ngu ngốc đến mức này!
Ông ta biết cháu đích tôn nhà họ Đông Phương vẫn luôn coi mình như một con chó, mà ông ta cũng tình nguyện làm chó cho nhà họ Đông Phương, nhưng đây là ông ta tự mình nghĩ vậy, bây giờ lại bị người khác nói thẳng ra lại là một chuyện khác!
Dù sao thì ông ta đã bốn năm mươi tuổi rồi, nói đi nói lại thì cũng đáng bậc chú của Đông Phương Phong, cậu chủ này quá không nể mặt ông ta rồi!
Thực sự khiến Đông Phương Nghĩa Sơn tức giận!
Hơn nữa, cậu chủ ngu ngốc này cho tới bây giờ vẫn còn chưa nhìn rõ sự tình, ngược lại còn kéo ông ta vào chỗ chết!
Tất nhiên Đông Phương Nghĩa Sơn không thể nhịn được nữa!
Nếu là người khác, Đông Phương Nghĩa Sơn sẽ lập tức quay đầu rời đi, nhưng tình hình trước mắt lại khác, dù sao thì hắn cũng là cháu đích tôn của nhà họ Đông Phương, là gia chủ tương lai, nên ông ta nhất định phải bảo vệ tính mạng cho hắn!
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, lạnh lùng nhìn Đông Phương Phong hỏi: “Tiếp tục trả lời tao đi, ban nãy tao nói rồi đấy, phế hai tay hai chân của mày không quá đáng đúng không?”
Đông Phương Nghĩa Sơn nghe thấy những lời này của Tiêu Chính Văn mà trái tim như thắt lại, nhưng ông ta không còn sức lực để đứng lên ngăn bước chân của Tiêu Chính Văn nữa!
Thực lực của người trước mặt đã vượt quá cảnh giới tông sư rồi!
Trừ khi là mấy lão già lánh đời của nhà họ Đông Phương cùng ra mặt, nhưng ai lại đắc tội với một cường giả Thiên Vương chỉ vì thằng cháu đích tôn thuộc nhánh phụ nhà họ Đông Phương chứ?
Đây đúng là một cơn ác mộng!
Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Đông Phương Nghĩa Sơn, ông không phân biệt đúng sai, làm xằng làm bậy. Ông nói xem tôi nên trừng phạt ông như thế nào?”
Nghe thấy thế, cơ thể Đông Phương Nghĩa Sơn bắt đầu run rẩy không ngừng!
Nếu người đàn ông này muốn trừng trị ông ta, thì cho dù không bị giết chết, ông ta cũng phải bị lột mất một lớp da!
“Mẹ kiếp! Nếu mày dám làm thế với tao thì nhà họ Đông Phương sẽ không tha cho mày đâu! Mày cứ chờ đấy, nhà họ Đông Phương tao nhất định sẽ đuổi giết mày!”
Đông Phương Phong gào lên gần như phát điên, hôm nay hắn đã bị sỉ nhục đến cực điểm, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là một nhân vật được người người kính trọng, chưa bao giờ nhục nhã như thế này!
Trước mặt người đàn ông này, Đông Phương Phong mất sạch mặt mũi, khiến hắn giống y như đám người mà lúc trước hắn thường xuyên bắt nạt!
“Ha ha, nhà họ Đông Phương không tha cho tao sao?”
Tiêu Chính Văn nghe lời đe dọa này như thể nghe được một câu chuyện cười: “Tao chả mảy may quan tâm đến nhà Đông Phương của mày đâu. Cho dù nhà họ Đông Phương của mày có cử mười mấy vệ sĩ như ông ta đến đây, tao cũng không thèm để ý. Nhưng tao muốn nhắc nhở mày một câu, nhà họ Đông Phương mày bị tao nhắm vào rồi đấy!”
Bị tao nhắm vào rồi đấy!
Một người, không cần biết lai lịch của đối phương mà có thể nói ra những lời ngông cuồng như vậy, nhưng lại không có vẻ gì như đang khoe khoang, mà giống như đang đưa cho đối phương một tờ giấy báo tử!
Đông Phương Phong ôm chặt cánh tay bị gãy của mình muốn chửi lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương, hắn sợ tới mức không còn dám nói gì nữa!
“Đông Phương Nghĩa Sơn, trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đi, tôi nên trừng phạt ông như thế nào?”
Tiêu Chính Văn lại nhìn Đông Phương Nghĩa Sơn hỏi.
Ánh mắt của Đông Phương Nghĩa Sơn phức tạp, lúc này ông ta biết nếu muốn sống sót rời đi thì ông ta nhất định phải nghe lời của đối phương, bởi vì hai cánh tay của ông ta đều đã bị bẻ gãy, không đủ sức phản kháng.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, liếc nhìn Đông Phương Nghĩa Sơn nói: “Ông bẻ nốt cánh tay còn lại của cậu chủ nhà ông, tôi sẽ thả ông ra”.
Đông Phương Phong nghe vậy, lập tức hét lớn: “Đông Phương Nghĩa Sơn, ông dám! Ông mà bẻ gãy tay của tôi thì lúc về tôi sẽ vặt cổ ông đấy! Nhà họ Đông Phương chúng tôi nuôi ông nhiều năm như vậy mà ông dám làm như vậy à? Ông làm tôi bị thương thì tôi nhất định sẽ không tha cho ông đâu!”
Đông Phương Phong không dám làm gì Tiêu Chính Văn, nhưng Đông Phương Nghĩa Sơn hắn còn chả thèm quan tâm, ông ta chỉ là một con chó của nhà họ Đông Phương mà thôi, nếu chó cắn chủ thì giết quách cho xong!
Đông Phương Phong đáng thương này cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn rõ tình hình.
Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, Đông Phương Nghĩa Sơn suy nghĩ một chút liền đứng dậy, tựa hồ như đã tự động chặn lại tiếng gầm của Đông Phương Phong, sau đó ông ta từng bước đi về phía Đông Phương Phong!
Nhìn thấy Đông Phương Nghĩa Sơn đang tiến lại gần, Đông Phương Phong bắt đầu hoảng hốt!
Hắn đã bị giẫm nát một cánh tay rồi, cơn đau vừa rồi khiến hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, không muốn trải nghiệm một lần nữa!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Đông Phương Nghĩa Sơn, hắn biết ông ta chuẩn bị bẻ gãy tay hắn thật!
“Đông Phương Nghĩa Sơn, tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám tới đây, đợi đến khi tôi về, tôi nhất định sẽ không tha cho ông đâu! Chỉ cần ông động đến một sợi tóc của tôi thôi, tôi sẽ bảo ông nội đuổi ông ra khỏi nhà họ Đông Phương!”
Nghe thấy vậy, trong mắt Đông Phương Nghĩa Sơn hiện lên vẻ hung ác và nham hiểm: “Cậu chủ, nếu tôi không đánh gãy tay cậu thì hôm nay cả hai chúng ta đều không thể rời khỏi Đông Hải. Tính mạng quan trọng hay một cánh tay quan trọng đây?”
Cái nào là quan trọng, mạng sống hay cánh tay?
Đông Phương Phong thấy thế liền nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang đứng ở một bên, khoanh hai tay trước ngực khinh thường nhìn hắn, nên dường như hắn cũng đã nhận ra được tình hình trước mắt.
Khi hắn lướt mắt nhìn sang Sở Vi Vi ở bên cạnh, trong đáy mắt lộ ra vẻ oán hận!
Nếu không phải vì con đĩ khốn kiếp này hết lần này đến lần khác từ chối hắn, thì làm gì có chuyện hắn phải lặn lội tới Giang Trung này chứ?
Lại còn bị đánh thảm hại đến mức này!
Thậm chí còn bị gãy một cánh tay!
Không, chỉ một lát nữa thôi, cả hai cánh tay của hắn sẽ bị gãy!
Tất cả là tại con đĩ khốn kiếp này!
Đông Phương Phong hoàn toàn không nhận ra sai lầm của mình, thay vào đó, hắn đổ toàn bộ tội trạng lên Sở Vi Vi!
“Cậu chủ, tôi xin lỗi!”
Đông Phương Nghĩa Sơn giơ chân lên trước mặt Đông Phương Phong và giẫm mạnh vào khớp xương của hắn!
Bởi vì cánh tay của Đông Phương Nghĩa Sơn bị gãy nhiều chỗ, không thể dùng sức được nữa, nên chỉ có thể bẻ gãy cánh tay của Đông Phương Phong bằng cách thô bạo như thế này!
Đạp gãy tay một cách tàn bạo và bẻ gãy trực tiếp bằng tay là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau!
Dùng cách thứ hai thì nhiều nhất cũng chỉ nằm trên giường bệnh ba bốn tháng là có thể lành, xương không bị tổn hại nhiều, nhưng nếu bị giẫm thì xương sẽ gãy nát, sau này phẫu thuật rất khó khăn!
Đông Phương Phong đau đớn hét lên, sau đó trợn mắt ngất đi!
Cơn đau dữ dội liên tiếp ập tới khiến hắn thở không ra hơi, cơ thể đã đạt đến giới hạn cuối cùng!
“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa!”
Tiêu Chính Văn không có nhìn về phía bọn họ mà lạnh lùng nói.
“Vâng”.
Đông Phương Nghĩa Sơn khó khăn cõng Đông Phương Phong đã hôn mê bất tỉnh lên lưng.
Tiêu Chính Văn thật sự không có hứng thú đối phó với nhà họ Đông Phương, mà kéo Sở Vi Vi đang đứng sững sờ ở một bên, hai người cùng nhau đi vào khách sạn.
Đông Phương Nghĩa Sơn nhìn bóng lưng của Tiêu Chính Văn, trong mắt hiện lên sự ghen tị vô hạn, sau đó im lặng bỏ đi.
Tiêu Chính Văn đưa Sở Vi Vi lên tầng nhưng không vào phòng, mà chỉ đứng ở cửa nói: “Không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi”.
Sở Vi Vi dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cảnh tượng vừa rồi, ngày hôm nay chắc chắn là ngày chấn động nhất trong cuộc đời cô ta!
“Hay là anh vào trong ngồi uống tách trà nhé?”
Sở Vi Vi mời Tiêu Chính Văn, bởi lẽ cô ta còn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nếu cứ giữ trong lòng sẽ cảm thấy rất ấm ách.
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Tôi còn có việc”.
Dứt lời, anh xoay người bỏ đi.
Sở Vi Vi nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Người đàn ông này ban nãy đã khiến cô ta chấn động không ngừng!
Vì cô ta mà anh đã khiêu khích nhà họ Đông Phương…
Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi khách sạn, anh gọi một cuộc điện thoại cho Long Ngao, lạnh lùng nói: “Khiến Tiền Thế Long ở Bạch Thành biến mất khỏi thế giới này đi! Ngoài ra, điều tra chi tiết lai lịch cháu đích tôn của nhà họ Đông Phương!”
…
Ngày hôm sau.
Một chiếc xe quân sự dừng ở lối vào biệt thự.
Một vị tướng mặc quân phục bước xuống xe.
Ông ta bước vào biệt thự, cung kính đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái Tiêu, Thiên Tử cho mời gặp anh”.
Tiêu Chính Văn đặt mảnh giấy cũ của Thiên Sơn Thư Lục trong tay xuống, khẽ cau mày nói: “Thiên Tử đến Giang Trung rồi sao?”
Tướng quân thị vệ thân cận của Thiên Tử khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, tình hình khẩn cấp, Thiên Tử không thể chờ anh đến Long Kinh được nên đã đích thân đến Giang Trung. Hiện tại ông ấy đang đài Ngọc Long đợi anh”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, đi ra khỏi biệt thự, lên xe quân sự.
Tình hình khẩn cấp đến mức nào mà Thiên Tử phải đích thân đi hàng nghìn dặm từ Long Kinh đến Giang Trung chứ?
Chương 1009: Đại nguyên soái
Không lâu sau, xe quân sự đã đến đài Ngọc Long.
Lúc này, trong phạm vi năm kilomet gần đài Ngọc Long đều đang trong tình trạng giới nghiêm bởi có rất nhiều lính đặc chủng được vũ trang đầy đủ!
Trong phạm vi một nghìn mét xung quanh đài Ngọc Long, tất cả các cao thủ của Thiên Tử Các đang trấn giữ!
Vừa bước xuống xe quân sự, Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được xung quanh có hơn chục luồng hơi thở của các cường giả không thấp hơn cấp chủ soái đang khóa chặt lấy mình!
Thậm chí, còn có bốn luồng hơi thở thuộc về cảnh giới Thiên Vương đã khóa chặt Tiêu Chính Văn – người vừa xuống xe chỉ trong tích tắc rồi biến mất.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn những binh lính canh gác ở gần đó, sau đó đi theo người sĩ quan phía trước đến thẳng đình hóng mát của đài Ngọc Long.
Lúc này, trong đình hóng mát, Thiên Tử đang khoác một chiếc áo gió, nước da hơi tái nhợt và yếu ớt, thậm chí còn ho khan vài tiếng, sức khỏe có vẻ không được tốt lắm.
Trời đã vào thu, thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn.
Tiêu Chính Văn bước vào trong đình hóng mát, Thiên Tử đang chắp tay sau lưng nhìn phong cảnh phía xa.
“Cậu đến rồi”.
Thiên Tử thì thào rồi xoay người lại và ho mấy tiếng.
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, thấy sắc mặt của Thiên Tử rất không tốt, anh liền hỏi: “Thiên Tử, thần sắc của ông trông không được tốt cho lắm”.
Thiên Tử mỉm cười xua tay: “Tôi già rồi, thời hạn cũng đến rồi, sức khỏe không được như trước nữa, bệnh cũ ấy mà”.
Vừa nói, Thiên Tử vừa ra hiệu cho Tiêu Chính Văn ngồi xuống, sau đó ông ấy pha một tách trà rồi nói: “Cậu uống thử đi”.
Tiêu Chính Văn cầm tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó hỏi: “Thiên Tử, rốt cuộc là vì việc gì mà ông lại vội vã đích thân từ Long Kinh tới Giang Trung để tìm tôi như vậy?”
Vẻ mặt Thiên Tử trở nên nghiêm túc. Ông ấy nhấp một ngụm trà rồi ra hiệu cho phụ tá bên cạnh lấy tài liệu ra đưa cho Tiêu Chính Văn: “Đây là sắp xếp phân chia mới của năm chiến khu lớn. Quân đội cần được cải cách, chia năm chiến khu lớn thành bảy chiến khu lớn. Đương nhiên, chiến khu Bắc Lương không thay đổi. Chủ yếu là chiến khu phía Tây sẽ phân thành hai chiến khu độc lập. Sau đó khu vực biển Quang Hải cũng phân ra thêm một chiến khu mới”.
Tiêu Chính Văn xem kỹ văn kiện, anh hỏi với vẻ khó hiểu: “Thiên Tử, tại sao lại đột nhiên chia lại chiến khu? Nếu làm như vậy, nhất định sẽ động đến quyền lợi của rất nhiều người, không phải sao?”
Thiên Tử thở dài, nói: “Từ sau cuộc chiến với các quốc gia lần trước, tôi vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện phân lại chiến khu. Việc phân lại chiến khu lần này cũng coi như là việc quan trọng cuối cùng tôi làm vì tương lai phát triển của Hoa Quốc”.
“Tiêu Chính Văn, việc phân chia lại chiến khu vô cùng quan trọng. Cậu là chủ soái của chiến khu Bắc Lương, cậu nhất định phải phụ trách ổn định tình hình trong nước!”
“Sau trận chiến với các quốc gia, nếu luận công ban thưởng, rất nhiều người sẽ được đề bạt. Điều đó sẽ gây ra những ảnh hưởng không nhỏ đến cục diện trong nước! Đặc biệt là sau chuyện này, bốn gia tộc lánh đời lớn đang âm thầm rục rịch. Vì vậy, sau này chắc chắn sẽ có một vài biến cố bất ngờ xảy ra!”
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn nhíu chặt lông mày.
Bốn gia tộc lánh đời lớn sao?
Thiên Tử nói tiếp: “Việc chia lại chiến khu mới, tôi đã cố ý che giấu bốn gia tộc lớn, phá tan toàn bộ phạm vi thế lực ban đầu của bọn họ! Nếu bốn gia tộc lớn muốn tái hợp lại những thế lực này, bọn họ chắc chắn sẽ phải dùng đến rất nhiều mối quan hệ. Mà đây cũng chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay với bốn gia tộc lớn! Lần này, tôi sẽ vung dao về phía bốn gia tộc lớn!”
Nói đến đây, ánh mắt Thiên Tử tràn đầy nhiệt huyết!
Một khí thế trước nay chưa từng có bộc phát mạnh mẽ từ trên người Thiên Tử.
Nghe vậy, sắc mặt của Tiêu Chính Văn cũng trở nên vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng, anh hỏi: “Thiên Tử, tại sao đột nhiên lại nhắm vào bốn gia tộc lớn? Có chuyện gì sắp xảy ra sao?”
Thiên Tử đứng dậy, chắp tay sau lưng. Ông ấy ngẩng đầu nhìn những đám mấy tụ lại rồi tản ra trên bầu trời rồi nói: “Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, đại hạn sắp đến rồi. Tôi phải quét sạch tất cả mọi chướng ngại trước khi Thiên Tử mới lên ngôi!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn vội vàng đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi!
Những lời này của Thiên Tử, tại sao giống như có ý coi thường cái chết!
Thiên Tử xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt kiên cường, ông ấy nói: “Tiêu Chính Văn, cậu là tướng lĩnh có triển vọng nhất của Hoa Quốc! Thiên Tử mới lên ngôi cần có sự giúp đỡ của cậu! Tôi hy vọng cậu có thể trợ giúp Thiên Tử mới, dẫn dắt Hoa Quốc trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn!”
“Thiên Tử!”
Tiêu Chính Văn xúc động chăm chú nhìn Thiên Tử.
Thiên Tử ho khan vài tiếng, rồi từ thắt lưng lấy ra một tấm Kim Long Lệnh. Toàn bộ chiếc lệnh bài đều được đúc bằng vàng ròng, có khắc hình rồng vàng năm móng!
Ông ấy đưa mắt nhìn Kim Long Lệnh trong tay rồi hỏi: “Cậu có biết Kim Long Lệnh này là vật gì không?”
Tiêu Chính Văn nhìn chiếc lệnh bài trong tay Thiên Tử, rồi lắc đầu nói: “Xin Thiên Tử hãy nói rõ”.
Thiên Tử bật cười, nói: “Đây là lệnh bài của Đại nguyên soái Hoa Quốc! Trước đây lệnh bài này từng thuộc về ông nội của cậu! Sau này, bởi vì sự cố của ông nội cậu, Hoa Quốc không bao giờ lập ra chức vị Đại nguyên soái nữa!”
“Tuy nhiên, hôm nay tôi muốn tái lập chức vị Đại nguyên soái, phụ trách sáu chiến khu mới khác, ngoại trừ chiến khu Long Kinh!”
“Tiêu Chính Văn! Hôm nay tôi giao lại chiếc Kim Long Lệnh này cho cậu! Từ nay về sau, cậu chính là Đại nguyên soái mới Hoa Quốc chúng ta!”
Ầm!
Vừa dứt lời, cả người Tiêu Chính Văn run rẩy, anh vội vàng nói: “Thiên Tử, chuyện này tuyệt đối không thể, tôi có tài đức gì mà có thể ngồi vào vị trí Đại nguyên soái…”
Thiên Tử lắc đầu, nhìn Tiêu Chính Văn một cách khẳng định: “Tiêu Chính Văn, đừng từ chối nữa, chuyện này tôi đã quyết rồi. Cậu hãy nhận lấy đi”.
Dứt lời, Thiên Tử đưa Kim Long Lệnh cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cầm Kim Long Lệnh trong tay, rồi nhanh chóng đứng dậy lễ phép nói: “Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không phụ kì vọng to lớn của Thiên Tử!”
Thiên Tử xua tay, sau đó nói: “Tiêu Chính Văn, tuy rằng Kim Long Lệnh đã được giao cho cậu, nhưng tôi sẽ không công bố chuyện này ra ngoài. Chỉ trong trường hợp vạn bất đắc dĩ, cậu mới có thể dùng đến chiếc Kim Long Lệnh này để ra lệnh cho sáu chiến khu lớn bảo vệ nền tảng đất nước!”
“Nếu thật sự có một ngày nào đó, khi Hoa Quốc lâm nguy, ngay cả khi Thiên Tử mới xúc phạm vào pháp luật quốc gia, cậu cũng có thể dùng chiếc Kim Long Lệnh này để điều động quân chủ lực của sáu chiến khu lớn, lấy thanh Long Kiếm ở Địa Cung, chém chết hôn quân, bảo vệ nền tảng Hoa Quốc! Cậu có hiểu không?”
Thiên Tử nói xong liền nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Chính Văn đương nhiên hiểu được, anh đột nhiên cảm thấy áp lực trên người tăng mạnh!
“Tôi đã hiểu!”
Tiêu Chính Văn đáp lại.
Sau đó, cả hai người lại ngồi xuống.
Thiên Tử nói: “Tiêu Chính Văn, lần trước các nước đánh nhau, Hoa Quốc đã thắng lớn, nhờ đó mà trở nên nổi tiếng trên trường quốc tế. Nhưng chuyện này cũng mang đến rất nhiều phiền phức cho Hoa Quốc! Quốc tế hiện nay đang đánh giá Hoa Quốc là chủ nghĩa bá quyền, cho rằng Hoa Quốc chúng ta đã bắt đầu ‘ngoại giao chiến lang’, thậm chí còn bắt đầu có tham vọng xưng bá toàn cầu. Cậu nghĩ gì về điều này?”
Nghe xong, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn liền trầm xuống, anh đập tay vào bệ đá, nói: “Những nước nhỏ ở phương Tây, mà cũng dám liều lĩnh đánh giá Hoa Quốc sao? Không phải bọn chúng nói Hoa Quốc chúng ta là ‘ngoại giao chiến lang’, nói Hoa Quốc chúng ta đầy tham vọng sao? Vậy thì chúng ta sẽ để bọn chúng thấy! Trên thế giới này, không phải dựa vào lời nói để có được thế chủ động mà phải dựa vào vũ lực! Chỉ có sức mạnh quân sự to lớn mới có quyền lên tiếng trên trường quốc tế!”
“Mặc dù Hoa Quốc chúng ta luôn thực hiện chính sách hòa bình, nhưng nếu những vương quốc nhỏ bé kia dám giương nanh múa vuốt với Hoa Quốc chúng ta, thì xa mấy cũng diệt!”
Nghe vậy, Thiên Tử hài lòng gật đầu, nói: “Tốt! Quả nhiên không hổ là chủ soái Bắc Lương!”
“Ngoài ra, còn có một chuyện nữa, gần đây bên nước Vy Hào sẽ cử sứ đoàn sang thăm, khí thế cũng không phải nhỏ, người dẫn đầu sứ đoàn là một trong sáu thống soái quân đội của nước Vy Hào. Do đó, chúng ta phải tiếp đãi ngang hàng. Vì vậy, chuyện này sẽ do cậu ra mặt”.
“Nước Vy Hào sao?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nói: “Bọn chúng tới đây làm gì? Mối thù trăm năm trước, người của Hoa Quốc vẫn chưa từng quên đâu! Lại còn phái một thống soái quân đội đến đây? Dã tâm của sói, tâm địa bất chính mãi vẫn không bỏ!”
Thiên Tử bật cười rồi nói: “Chẳng có cách nào, bọn chúng tự xưng là đế quốc Đại Linh. Lần này sứ đoàn tới thăm là vì muốn thiết lập quan hệ tốt đẹp với Hoa Quốc chúng ta. Nếu như chúng ta không đối đãi bằng lễ nghĩa, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt trên phạm vi quốc tế”.
“Cậu chỉ cần nhớ rõ, nếu đối phương kiêu ngạo, không lễ phép, thì chúng ta cũng không cần phải nể mặt làm gì! Phải để cho đám lang sói đó biết rằng Hoa Quốc không dễ bắt nạt đâu!”
Chương 1010: Thiên Tử bệnh nặng, Hoa Quốc lâm nguy
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi!”
Thiên Tử tiếp lời: “À mà, cậu suy nghĩ thế nào về chiến khu Bắc Lương?”
Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi chuẩn bị giao nó cho Liễu Thanh”.
“Liễu Thanh ư?”, nghe thấy vậy, Thiên Tử khẽ nhíu mày, nói: “Như vậy có nhanh quá không? Cậu nên lập chức phó soái, rồi từ từ chỉ dạy thêm cho cậu ta, cậu ta cũng là một nhân tài có thể bồi dưỡng đấy”.
“Vâng”.
Tiêu Chính Văn đáp lại.
Sau đó, anh rời khỏi đài Ngọc Long.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Thiên Tử đứng ở đài Ngọc Long, ngắm nhìn phong cảnh ở phía xa.
Ông Long từ đằng sau bước tới, nói: “Thiên Tử, gió lớn rồi, Thiên Tử nên vào trong nghỉ ngơi, kẻo lại nhiễm phong hàn”.
Thiên Tử ho khan vài tiếng, gật đầu, rồi xoay người đi ngang qua trước mặt ông Long.
Nhưng Thiên Tử đột nhiên dừng lại, quay mặt nhìn về phía ông Long, rồi nói: “Ông Long, ông nói xem, chuyện xảy ra ngày hôm nay, liệu Võ Thần Tông có biết hay không?”
Sau câu nói đó, bầu trời đột nhiên trở nên tối sầm lại!
Một tiếng sét rạch ngang bầu trời, đánh một tiếng ầm, khiến cho người ta phải kinh hãi!
Ông Long vội khom lưng, cả người run bần bật, ông ta quỳ rạp trên mặt đất rồi nói: “Thiên Tử! Thuộc hạ vẫn luôn trung thành với Thiên Tử!”
“Vậy sao?”
Thiên Tử bật cười, rồi sải bước đi về phía trước, chỉ bỏ lại một câu: “Hy vọng sự thật giống như ông Long đã nói”.
Sau khi Thiên Tử rời đi, ông Long mới run rẩy đứng lên, trên trán đã mướt mồ hôi lạnh!
Thiên Tử đã bắt đầu nghi ngờ ông ta!
Sắc mặt ông Long rất khó coi, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi kịp Thiên Tử.
Sau khi trở lại biệt thự, Tiêu Chính Văn lấy Kim Long Lệnh ra, anh nhìn lướt qua nó với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Thiên Tử đang trăng trối.
Có vẻ như Hoa Quốc sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn lập tức gọi điện thoại cho Long Ngao: “Long Ngao, cậu hãy bí mật sắp xếp cho những người của điện Thần Long về nước! Chờ lệnh của tôi bất cứ lúc nào!”
“Vâng! Thưa Long Vương!”
Đầu dây bên kia, Long Ngao đáp lời, sau đó vội vàng truyền đạt mệnh lệnh này đến trụ sở chính điện Thần Long!
Ba ngày sau, điện Thần Long, ngoại trừ những nhân viên canh giữ các căn cứ trên khắp thế giới, những người còn lại hầu như đều bí mật trở về nước!
Một cơn bão đang sắp ập đến!
Tiêu Chính Văn không thể không chuẩn bị sẵn sàng từ sớm!
Cùng lúc này, anh cũng nhận được cuộc gọi từ ông Tần của Long Các.
“Tiêu Chính Văn, là tôi đây”, Tần Hán Quốc nói với giọng nặng nề.
“Ông Tần, có chuyện gì mà ông sốt ruột gọi điện thoại cho tôi như vậy?”
Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Tần Hán Quốc nói: “Thiên Tử lâm bệnh nặng, đã mấy ngày nay không ra khỏi Thiên Tử Các. Chiến khu Long Kinh đã bí mật huy động một trăm nghìn cấm vệ quân canh gác ở các cửa biên giới của Long Kinh! Ngoài ra, mười nghìn lính ngự lâm quân và ba nghìn Hắc Long Kỵ cũng đã được bí mật điều động canh gác ở gần Thiên Tử Các!”
“Thiên Tử lâm bệnh nặng? Nhanh như vậy sao?”
Nghe xong, Tiêu Chính Văn cau chặt hàng lông mày.
Mới ba ngày trôi qua kể từ lần trước anh gặp mặt Thiên Tử.
Không ngờ, trong ba ngày này, tình trạng sức khỏe của Thiên Tử đã trở nên tồi tệ như vậy!
“Tình hình cụ thể thế nào, chúng tôi cũng không rõ. Mấy ngày nay, Thiên Tử Các đều bị giới nghiêm. Nếu Thiên Tử không cho truyền, thì không ai được phép vào gặp! Ngay cả tứ lão Long Các chúng tôi muốn gặp mặt Thiên Tử một lần cũng vô cùng khó khăn!”
Tần Hán Quốc nói với vẻ lo lắng, trong mắt ông ấy hiện lên rất nhiều suy đoán.
Ông ấy nói: “Tiêu Chính Văn, chúng tôi lo rằng bục cao của Hoa Quốc sắp có một sự thay đổi to lớn, vì vậy cậu phải chuẩn bị trước! Mấy ngày nay, việc điều động một cách rầm rộ nhân sự ở các chiến khu khác nhau đã vượt quá phạm vi quản lý của chúng tôi rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt của Tiêu Chính Văn trở nên u ám.
Việc điều động một cách rầm rộ nhân sự ở các chiến khu khác nhau không phải là một điềm tốt!
Việc này tương đương với việc thay binh đổi tướng, mưu đồ đại sự!
“Tôi biết rồi! Ông Tần, phía Bắc Lương bên này ông hãy yên tâm. Một khi Long Kinh gặp nguy hiểm, tôi sẽ dẫn quân đến chi viện!”, Tiêu Chính Văn nói.
Ông Tần thở dài nói: “Chúng tôi không lo lắng về chuyện này. Điều chúng tôi lo lắng là đến lúc đó ngay cả quyền chỉ huy Bắc Lương của cậu cũng không còn! Bây giờ, Thiên Tử đang ở trong Thiên Tử Các, đã ba ngày liên tiếp không họp rồi! Tất cả mọi việc đều do Nội Các vừa mới thành lập ba ngày trước xử lý!”
“Nội Các ư?”
Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt anh trở nên u ám!
“Vừa thành lập ba ngày trước ư? Ai là người đứng đầu?”, Tiêu Chính Văn hỏi dồn.
Tần Hán Quốc nói: “Là ông Long!”
“Ông Long ư?”
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi.
Chuyện này có liên quan đến Võ Thần Tông sao?
“Dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc đâu? Không phải ông ta được mệnh danh là đệ nhất thần y của Hoa Quốc sao?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi.
Tần Hán Quốc vội đáp: “Đây cũng chính là chuyện chúng tôi định nói. Mấy ngày nay dược sư Hoàng luôn ở bên theo dõi bệnh tình của Thiên Tử, nhưng bệnh tình của Thiên Tử vẫn càng ngày càng xấu đi! Hôm qua, tôi và ông Giang đã gặp dược sư Hoàng, ông ta mơ hồ nói cho chúng tôi biết, Thiên Tử đã đến thời điểm dầu hết đèn tàn, đã đến số! Ông ta bảo chúng tôi hãy chuẩn bị sớm! Hơn nữa, ông ta còn cho biết, mấy ngày nay, ông Long vẫn luôn ở bên cạnh Thiên Tử, tất cả mọi chuyện đều do ông Long đứng ra xử lý!”
“Những lời ông ta nói, các ông tin được mấy phần?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Tần Hán Quốc đáp lời: “Con người dược sư Hoàng này đáng tin! Đối mặt với đại nghĩa dân tộc, ông ta sẽ không làm ra những chuyện trái với lẽ thường! Hơn nữa, ông ta và Thiên Tử là bạn cũ! Ông ta có thể cho chúng tôi biết nhiều điều như vậy, đủ để thấy rằng Thiên Tử không còn sống được bao lâu nữa rồi…”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn liên tục hít sâu, anh không ngừng đi tới đi lui trong biệt thự!
“Ông Tần, bây giờ các ông định làm thế nào?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
Ngay khi Tần Hán Quốc đang định lên tiếng, Giang Vạn Long ở đầu bên kia cầm lấy điện thoại di động rồi nói: “Tiêu Chính Văn! Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu! Hai trăm nghìn quân Phá Long của chiến khu Bắc Lương đợi lệnh tại chỗ, làm tốt công tác chuẩn bị đối phó với những trường hợp khẩn cấp! Chúng tôi cũng đã cố gắng liên hệ những chiến khu khác rồi, nhưng chỉ có chiến khu Đông Nguyên của Từ Kiêu Long và chiến khu Nam Lĩnh của Hắc Long là đồng ý phối hợp tất cả mọi hành động của chúng ta! Những chiến khu còn lại, đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm!”
Sau khi nghe câu này của Giang Vạn Long, Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình!
Xem ra sóng gió sắp ập đến thật rồi!
Đây chính là điềm báo cho sự thay đổi lớn của ngôi vị cao nhất!
“Ông Giang, bây giờ ông nghĩ như thế nào?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Giang Vạn Long trả lời: “Bí mật chuẩn bị, án binh bất động, một khi hành động thì nhất định phải thắng, ngăn chặn tất cả đám tôm tép kia! Quyết bảo vệ nền tảng của Hoa Quốc chúng ta!”
“Kẻ chủ mưu ở phía sau lần này có thế lực rất lớn! Bọn chúng có thể khống chế Thiên Tử Các chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, chúng ta nhất định không thể coi thường!”
Tiêu Chính Văn im lặng, anh do dự hồi lâu mới hỏi: “Ông Giang, ông cho rằng kẻ đó là ai?”
“Võ Thần Tông!”
Giang Vạn Long gần như không cần suy nghĩ mà nói thẳng ra ba chữ này!
Quả nhiên là bọn chúng!
Tiêu Chính Văn ngay lập tức hiểu ra!
Võ Thần Tông muốn thay đổi triều đại!
Bọn chúng muốn tạo ra một huyền thoại khác về Thiên Tử của Võ Thần Tông để củng cố vị trí của Võ Thần Tông ở Hoa Quốc!
“Tôi hiểu rồi”.
Tiêu Chính Văn nói xong, đang chuẩn bị cúp máy thì Giang Vạn Long đã nói: “Ngoài ra, chuyến thăm lần này của sứ đoàn Vy Hào cũng là chiêu trò của Võ Thần Tông! Oda Saryu – một trong những thống soái quân đội của nước Vy Hào dẫn đầu sứ đoàn viếng thăm Hoa Quốc. Ông ta và Võ Thí Thiên – tông chủ của Võ Thần Tông có mối quan hệ khá thân thiết! Vì vậy, lần này cậu thay mặt Hoa Quốc tiếp đón sứ đoàn, nhất định phải nâng cao uy tín của đất nước chúng ta! Nếu đám người này không biết tốt xấu, làm ra những hành động thái quá thì cậu hãy thẳng tay giết gà để dọa khỉ!”
Chương 1011: Nước Vy Hào nhỏ bé
“Ông Giang, ông yên tâm, tôi biết phải làm thế nào”.
Tiêu Chính Văn nói, rồi cúp máy.
Anh ngồi trong biệt thự, sắc mặt nặng nề!
Thiên Tử bệnh nặng, một trăm nghìn cấm vệ quân ở Long Kinh được điều động!
Các chiến khu lớn liên tục có hành động!
Sau lưng nhất định có mưu đồ bí mật nào đó!
Võ Thần Tông!
Xem ra cuối cùng bọn chúng cũng lộ dã tâm xấu xa!
Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ, rồi lập tức gọi điện thoại tới chiến khu Bắc Lương, ra lệnh: “Long Nhất, thông báo cho toàn quân đội chuẩn bị ứng chiến! Súng không rời người! Tất cả binh lính chiến đấu bắt buộc phải chỉnh trang chờ lệnh, nghe lệnh ra trận bất cứ lúc nào!”
“Chủ soái, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, Long Nhất trong phòng chỉ huy của chiến khu Bắc Lương nghi ngờ hỏi.
“Thiên Tử bệnh nặng, Thiên Tử Các đã bị ông Long nắm giữ. Các chiến khu lớn liên tục điều binh, bản soái lo đã xảy ra chuyện lớn! Bắc Lương nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng các phương án đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Rõ! Thưa chủ soái! Tôi lập tức hạ lệnh ngay!”
Long Nhất cung kính đáp, sau đó cúp điện thoại, gấp rút đi hạ lệnh.
Cùng lúc đó, chiến khu Đông Nguyên và chiến khu Nam Lĩnh cũng đã nhanh chóng hạ lệnh xuống chiến khu của mình.
Thế cục cả Hoa Quốc căng thẳng, tình hình cấp bách!
Tất cả đều tiến hành trong bí mật!
Mà lúc này, trong đại điện của tông chủ Võ Thần Tông.
Võ Thí Thiên ngồi trên ghế tông chủ, ông Long đứng ở bên cạnh, hơi cúi người, cung kính nói: “Tông chủ, gần đây Long Các có vài hành động bất thường. Chiến khu Bắc Lương, chiến khu Đông Nguyên và chiến khu Nam Lĩnh cũng đã bí mật điều binh! Tôi lo bọn họ sẽ cản trở kế hoạch của chúng ta… Ông xem, có cần tôi cử người đi giải quyết chuyện này hay không?”
Võ Thí Thiên ngồi trên ghế đá, tay phải chống đầu, gõ nhẹ ngón trỏ tay trái lên tay ghế, nói: “Long Các và Bắc Lương…”
“Hừ! Kẻ nào dám làm hỏng kế hoạch của tôi, bất kể là ai đều phải chết!”
“Theo tôi thì sống chống tôi thì chết! Võ Thần Tông là võ tông đứng đầu Hoa Quốc! Thiên Tử bệnh nặng, tình hình quốc tế nghiêm trọng như vậy, nền móng quân đội không vững chắc, đáng lẽ phải do Võ Thần Tông ra mặt quản lý việc nước mới đúng!”
“Vâng vâng vâng! Tông chủ nói chí phải! Sở dĩ Hoa Quốc phát triển tốt như vậy, hoàn toàn không thể chối bỏ vai trò của Võ Thần Tông! Dù sao Võ Thần Tông chúng ta cũng từng có người ngồi lên vị trí Thiên Tử! Vì thế, việc quản lý việc nước đương nhiên là danh chính ngôn thuận!”
Ông Long phụ họa theo.
Trong mắt Võ Thí Thiên lóe lên tia sáng, nói: “Mấy ngày này Thiên Tử thế nào?”
Ông Long vội vàng nói: “Vẫn ổn ạ, có dược sư Hoàng chẩn đoán và chữa trị cho Thiên Tử, chúng tôi vẫn không tiện ra tay”.
Võ Thí Thiên gật đầu, hỏi tiếp: “Lần trước trên đài Ngọc Long, Thiên Tử và Tiêu Chính Văn gặp nhau, đã nói những gì?”
“Tông chủ, chuyện này tôi đang muốn báo cáo với ông. Hình như Thiên Tử đưa Kim Long Lệnh của Đại nguyên soái cho Tiêu Chính Văn…”
Ông Long nói, trong mắt hiện lên vẻ hơi lo lắng.
“Kim Long Lệnh?”
Võ Thí Thiên nghe xong liền sa sầm mặt mày, khí thế trên người đột nhiên bừng lên!
“Hừ! Lão già kia mưu tính sâu xa, hóa ra đã bắt đầu sắp đặt từ lâu rồi! Nếu đã như vậy, thì đừng trách bản tông chủ có lòng dạ độc ác!”
Võ Thí Thiên lạnh lùng nói, sát khí trên người tỏa ra bốn phía!
Ông Long cũng bị chấn động bởi sát khí trên người của Võ Thí Thiên mà run rẩy cả người!
“Tông chủ! Cần thuộc hạ làm gì không?”, ông Long vội hỏi.
Võ Thí Thiên phủi tay, nói: “Không cần, yên lặng quan sát từng thay đổi! Bây giờ, Thiên Tử Các đã nằm trong tay chúng ta, nếu có thể khống chế được Hoa Quốc mà không cần điều động binh lính, vậy thì còn gì bằng! Nếu như đám người Tiêu Chính Văn và Long Các vẫn muốn đối phó với bản tông chủ, vậy đừng trách bản tông chủ xuống đao giết người!”
“Tôi hiểu ạ”.
Ông Long trả lời, sau đó yên lặng rời khỏi đại điện.
Bên phía Tiêu Chính Văn.
Ngày hôm sau, sứ đoàn Vy Hào tới Hoa Hạ, Tiêu Chính Văn ngồi máy bay chuyên dụng rời khỏi Giang Trung để tới Long Kinh.
Trên sân bay quốc tế Long Kinh, Tiêu Chính Văn mặc quân phục, dẫn theo ba nghìn quân Phá Long đợi ở đó.
Lúc này, một chiếc máy bay chuyên dụng đáp xuống, cửa khoang mở ra, mười mấy người cả nam và nữ mặc bộ đồ truyền thống, đi đôi guốc mộc, bước xuống từ trên máy bay!
Người đàn ông trung niên đứng đầu có ria mép, mặc chiếc áo truyền thống màu đen, đi guốc mộc, sắc mặt nặng nề, trên eo còn giắt thêm một thanh kiếm.
Sau lưng ông ta còn có sáu võ sĩ mặc đồ màu đen.
Bọn chúng đều là võ sĩ tinh anh của chiến khu Vy Hào!
Tiêu Chính Văn chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra, sáu tên võ sĩ này có thực lực thấp nhất là cường giả cảnh giới chủ soái!
Xem ra, người tới không phải dạng tốt lành gì!
Lúc này, người đàn ông trung niên đó đã đi tới trước mặt đám người Tiêu Chính Văn, cực kì kiêu ngạo nhìn anh, nói: “Cậu là vua Bắc Lương sao?”
Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Oda Saryu nói: “Đúng vậy!”
“Hừ!”
Không ngờ, Oda Saryu lại khịt mũi, trách móc: “Mẹ kiếp, ở đế quốc Đại Linh, nghi thức tiếp đón này của các cậu được coi là cực kì không tôn trọng chúng tôi!”
“Ai cũng nói Hoa Quốc là đất nước có nền văn hóa năm nghìn năm! Coi trọng nhất chính là lễ nghi và lễ tiết! Nhưng bây giờ xem ra Hoa Quốc cũng chỉ đến thế mà thôi! Các cậu đều là những kẻ vô văn hóa đáng chết! Chẳng có tí văn hóa nào cả!”
“Bản tướng nhất định phải báo cáo cho Thiên Hoàng bệ hạ biết nghi thức tiếp đón không được tôn trọng ngày hôm nay!”
Nhưng.
Tiêu Chính Văn lại cười khẩy, lạnh lùng nói: “Oda Saryu! Ông đừng quên đây là Hoa Quốc, không phải Vy Hào nhà ông! Đế quốc Đại Linh ư? Ha ha, chẳng qua chỉ là vùng đất nhỏ bé! Một đám tặc tử hèn mọn mà cũng dám tự xưng là đế quốc Đại Linh!”
“Các ông đừng quên cuộc chiến trăm năm về trước, người Hoa Quốc chúng tôi cũng sẽ không bao giờ quên! Hôm nay, bản soái đích thân tới đón ông đã là tôn trọng các ông lắm rồi!”
“Nếu các ông cảm thấy lễ tiết có vấn đề, vậy mời về, cút lên máy bay của các ông, cút về Vy Hào!”
Ba câu nói đã làm chấn động cả sân bay!
Khí thế trên người Tiêu Chính Văn bừng lên!
Sắc mặt Oda Saryu tối sầm lại, vô cùng tức giận, rút thanh kiếm trên lưng ra chỉ thẳng mặt Tiêu Chính Văn, gầm lên: “Mẹ kiếp! Tôi phải giết cậu!”
Nhưng!
Tiêu Chính Văn giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm của đối phương!
Leng keng!
Thanh kiếm gãy làm đôi!
Tiêu Chính Văn ném lưỡi kiếm bị gãy ra, vèo vèo, găm thẳng dưới mặt đất để lại một vết tích đáng sợ!
“Ông Oda Saryu, ở Hoa Quốc mà lại rút kiếm chỉ vào một vị chủ soái của chiến khu, theo luật pháp của Hoa Quốc, có thể coi như đang khiêu chiến quân sự với Hoa Quốc tôi! Hoa Quốc có lí do để bắt giam tất cả các ông!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt toát ra sát khí ngùn ngụt!
Oda Saryu nghe vậy thì run rẩy, vừa chuẩn bị rút kiếm lại, nhưng Tiêu Chính Văn đã rút khẩu súng trên eo chĩa thẳng vào ông ta!
Pằng!
Ngay sau đó, tiếng súng vang lên!
Tất cả chết lặng!
Sáu vệ sĩ cảnh giới chủ soái sau lưng Oda Saryu xông lên, đứng vây quanh ông ta!
Còn Oda Saryu lúc này đang được bảo vệ không ngừng run sợ!
Dưới mặt đất sau lưng ông ta là mấy viên đạn!
Ông ta chỉ cảm thấy bên tai ong ong, không nghe thấy gì nữa!
Vừa nãy, phát súng của Tiêu Chính Văn đã đi xẹt qua tai ông ta, nguồn nhiệt nóng hổi đó đã khiến ông ta nếm mùi của cái chết!
Tiêu Chính Văn thản nhiên cất súng, nói: “Đây là lời cảnh cáo cho sự thất lễ khi nãy của ông! Ở Hoa Quốc, các ông không xứng với cái tên đế quốc Đại Linh! Càng không có tư cách nói xằng nói bậy với chủ soái của chiến khu!”
“Nhớ lấy, nếu còn có lần sau thì bản soái sẽ đích thân bắn chết ông!”