Dạ Ma Thiên sợ tới mức toát mồ hôi hột, gió thổi lạnh gáy.
Nếu như lúc trước, Tiêu Chính Văn cũng giết gã như vậy thì e rằng gã cũng không có cơ hội phản kích.
Gã thật sự không biết Tiêu Chính Văn đã trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào.
“Giết tôi? Anh xứng sao?”
Nói xong, Tiêu Chính Văn tiến lên một bước.
“Lên!”
Một cơ thể rồng trong suốt vô hình xuyên thẳng qua ngực Chí Thiên khi Tiêu Chính Văn vừa bước lên.
Chí Thiên còn chưa kịp trốn thoát, đã lập tức biến thành sương máu và tản ra trong không trung như Thiên Hình.
Chỉ trong chốc lát, hai bị thiên tài đã ngã xuống, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, Ngọc Hoành cũng phun ra một ngụm máu lớn.
“Phụt!”
Ngọc Hoành muốn phản kháng, nhưng lại phun ra máu như bị trúng đòn nữa.
“Anh…”
Ngọc Hoành ôm ngực, nghiến răng nhìn Tiêu Chính Văn, một bức tường không khí vô hình đã chặn giữa hắn và Tiêu Chính Văn.
Hắn không thể ngồi yên chờ chết như Chí Thiên và Thiên Hình, hắn muốn phản công chống lại Tiêu Chính Văn.
Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, Tiêu Chính văn đã tiến lên, không hề tung đòn tấn công, một bước chân này dường như đã giẫm nát Ngọc Hoành.
Một giây sau, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cơ thể Ngọc Hoành tan ra, hóa thành vô số mảnh thịt trong suốt như pha lê.
Cường giả cảnh giới Chuẩn Thánh thì sao?
Thiên tài của Chư Thiên Thần Giới thì thế nào?
Ở trước mặt Tiêu Chính Văn cũng không hề có sức phản kháng.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã bước đến thành trì cổ.
Tiêu Chính Văn nhìn về phía cổng thành, khẽ đưa tay lên phất nhẹ.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cổng thành cổ chậm rãi mở ra.
Lúc này, không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Chỉ trong vài bước, Tiêu Chính Văn đã giết ba vị thiên tài, mà đám người Thiên Hình còn không thể chống trả. Ở trước mặt Tiêu Chính Văn, bọn họ chỉ yếu đuối như con kiến.
Bảy vị thiên tài còn lại vội vàng tránh xa Tiêu Chính Văn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Chính Văn.
Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng vô cùng gượng gạo, không dám đi cũng không dám ở, chỉ đứng sững sờ tại chỗ.
Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên thành trì khổng lồ.
Thời khắc này, bóng hình của Tiêu Chính Văn cực kỳ cao lớn, cảnh tượng này đã in sâu vào trong lòng bảy vị thiên tài.
Ba vị thiên tài đã chết đều là những người giỏi nhất trong số bọn họ, ai cũng là cao thủ Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao.
Nhưng bọn họ đều không thể chịu nổi một chiêu của Tiêu Chính Văn, đã biến thành tro bụi trong nháy mắt, sao người khác có thể không sợ hãi cho được?
Trước đây, bọn họ còn kiêu ngạo, coi thường Tần Lương Ngọc, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu, nín thở nhìn Tiêu Chính Văn.
Thậm chí còn có người lầm tưởng rằng Tiêu Chính Văn không phải đến từ địa cầu, mà rất có khả năng là một nhân vật lớn trong truyền thuyết của Chư Thiên Thần Giới.
Dù sao các thế lực của Chư Thiên Thần Giới đều có cao thủ bí mật lẻn vào địa cầu, như Trần Khánh Chi trước đây và Hồng Ấn hiện tại, đều ẩn nấp trên địa cầu.
Ai có thể đảm bảo rằng những nhân vật huyền thoại đó không sử dụng chiêu này?
Chuyện đã đến nước này, mấy người họ đều thấy hơi hối hận, bọn họ nghĩ không nên tới đây, hoặc không nên tới vào lúc này.
Đối mặt với nhân vật đáng sợ như vậy, có thể bọn họ sẽ bị Tiêu Chính Văn giết ngay khi bước vào hành lang thời không.
Chứ đừng nói đến việc đi hết hành lang thời không, xưng thánh xưng vương!
Mãi hơn mười phút sau, khi Tiêu Chính Văn bước vào cổng thành, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Tiêu Chính Văn đi vào hành lang thời không, Tần Lương Ngọc cũng đi vào theo.
Lúc đi đến trước mặt đám người Thiên Tuyệt, Tần Lương Ngọc đột nhiên dừng bước, chế nhạo: “Bây giờ các người còn thấy chúng tôi là lũ kiến nữa không?”
“Kiến?”
Nghe vậy, sắc mặt của bảy vị Thiên Tài lập tức trở nên khó coi.
Nhưng bọn họ đâu còn dám chế giễu Tần Lương Ngọc như lúc nãy nữa.
Cho đến khi bóng dáng của Tần Lương Ngọc cũng biến mất trong hành lang thời không, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì bọn họ cũng bảo toàn được tính mạng.
“Xem ra chúng ta không nên vào hành lang thời gian từ nơi này, có một vị sát thần như vậy bên cạnh, tôi luôn có cảm giác không yên ổn!”
Một vị thiên tài run rẩy nói.
Hắn là Vạn Phong, đến từ giới Hoa Thiên, ở giới Hoa Thiên, hắn cũng là nhân vật hàng đầu, nhưng sau khi biết được thực lực của Tiêu Chính Văn, đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn mất đi sự tự tin.
Thậm chí hắn còn thấy sợ Tiêu Chính Văn từ trong thâm tâm.
“Haiz, xem ra lần này xuyên qua hành lang thời không sẽ không thuận lợi như chúng ta nghĩ!” một vị nữ thiên tài cũng đến từ giới Hoa Thiên thở dài nặng nề.
Chương 2842: Phân biệt đối xử
Vạn Phong nhìn mọi người rồi lại nhìn hành lang thời không, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mọi người khiêm tốn chút đi, nếu không, đám người Ngọc Hoành sẽ là ví dụ cho chúng ta đấy!”
Bọn họ đều là thiên tài một phương, ngày thường vô cùng kiêu ngạo, hành động cũng vô cùng huênh hoang.
Nhưng đó là trong điều kiện thực lực ngang bằng nhau, nghĩa là không ai giết được ai, huênh hoang chút cũng không sao.
Còn tình thế bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, Tiêu Chính Văn đã phá vỡ mọi thế cân bằng, anh một mình giết ba vị thiên tài, bọn họ nào dám cao ngạo nữa.
Lúc này, đám người do Vạn Phong đứng đầu đã mất đi vẻ kiêu ngạo, đối mặt với Tiêu Chính Văn, bọn họ còn không dám nhìn thẳng.
“Mọi người nói xem, nếu Ma Long ở đây thì liệu có thể ngang bằng hắn không?” đúng lúc này, vị nữ thiên tài kia lên tiếng.
Cô ta là người chỉ đứng sau Vạn Phong trong giới Hoa Thiên, trước giờ luôn vô cùng tự tin, nhưng sau khi chứng kiến cái chết của đám người Ngọc Hoành, cô ta đã rất sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được cái chết kể từ khi sinh ra.
Đặc biệt là khoảnh khắc Tiêu Chính Văn bước lên đỉnh thành nhìn xuống, cô ta chỉ cảm thấy tính mạng của mình đã nằm ngoài tầm tay.
Dường như một cái nhìn của Tiêu Chính Văn cũng có thể kết thúc cuộc đời của cô ta.
Nhưng may là đối phương không có ý định giết bọn họ, nếu không kết cục của bọn họ chắc cũng không khá hơn đám người Ngọc Hoành.
Cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng này thậm chí còn khiến cô ta từ bỏ ý định chạy trốn.
Đây là sức ép tuyệt đối, càng là sự siêu việt toàn diện.
Dù là tốc độ, sức mạnh hay thủ đoạn, Tiêu Chính Văn kiểu người mà cô ta chưa từng thấy trong đời.
“Ma Long? Ngang bằng e là đề cao hắn quá rồi. Ma Long cũng không thể giết Chí Thiên một cách vô thanh vô tức như vậy!” Vạn Phong lắc đầu, phủ nhận lời cô gái nói.
Trong thành trì lại là một thế giới giống như thiên đường.
Hai bên liễu xanh mơn mởn, núi non bao quanh, suối chảy qua chân, trên cành cây có tiếng chim vàng anh hót véo von.
Mọi thứ ở đây đều rất yên tĩnh và thanh bình, thậm chí còn cho người ta cảm giác đây là một thế giới hòa bình và thịnh vượng.
“Cậu Tiêu, nơi này có vẻ rất khác trong truyền thuyết!” Tần Lương Ngọc nghi ngờ nhìn xung quanh.
Nhìn dòng suối nhỏ chảy dưới chân, còn có cá tung tăng bơi lội.
“Bề ngoài càng yên tĩnh thì lại càng ẩn chứa nhiều quy hiểm!” Viên Thiên Canh nhìn cảnh tượng xung quanh với ánh mắt cảnh giác.
“Đi thôi!”
Tiêu Chính Văn nói xong đi thẳng về phía trước.
Mới đi được mấy chục kilomet, một thanh niên trẻ mặc đồ đạo đồng xuất hiện phía trước.
“Mời các vị đi bên này!”
Đạo đồng đưa tay mời mọi người.
Vừa đi về phía trước, đạo đồng vừa giới thiệu các quy tắc ở đây cho mọi người.
Nơi này là thành Huyền Thiên, con đường dẫn đến cửa ải đầu tiên, cũng là bài kiểm tra đầu tiên mà mấy người Tiêu Chính Văn sắp phải đối mặt.
Mà đạo đồng đón tiếp bọn họ giống như một nhân vật phục vụ trong giới thế tục, chỉ là so với phục vụ trong giới thế tục, địa vị của đạo đồng ở đây cao hơn rất nhiều.
Lúc này, trên đường xuất hiện rất nhiều xe ngựa xa hoa, lao về phía cổng thành.
Trong mỗi cỗ xe ngựa đều có một cô gái xinh đẹp, lướt qua nhóm người Tiêu Chính Văn như không có gì.
“Những người này là ai?” Lý Bạch chỉ vào xe ngựa, nhíu mày hỏi.
“Bọn họ là hướng dẫn viên giống như tôi, chỉ là bọn họ đón tiếp những nhân vật lớn, cho nên sẽ có xe ngựa xa hoa tháp tùng, hơn nữa, những người kia đều là thiên tài một phương, chúng ta không thể sánh bằng!”
Đạo đồng khách khí nói.
Sau khi nghe đạo đồng giới thiệu, mọi người mới hiểu ra nơi này cũng phân biệt đối xử với mọi người, những nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì như bọn họ chỉ được đạo đồng tiếp đón.
Còn những nhân vật lớn đến từ Chư Thiên Thần Giới đều sẽ được những cô gái xinh đẹp do các phủ thành chủ tiếp đãi.
Tiêu Chính Văn chỉ được coi là khách cấp thấp, ngược lại, thiên tài của Chư Thiên Thần Giới đều là khách quý ở đây.
Đãi ngộ giữa hai bên vô cùng khác biệt.
“Kim đồng! Sao các người biết chúng tôi sẽ vào lúc nào?” Từ Huy Tổ tò mò hỏi.
Đạo đồng kia tên là Kim Đồng, cả đoạn đường nói cười với mọi người, rất hòa đồng, vì vậy Từ Huy Tổ cũng nhanh chóng hòa hợp với đạo đồng.
“Thật ra mỗi lần mở cổng, băng tuyết trên mặt sông Huyền Thiên sẽ tan chảy, chúng tôi sẽ dựa vào điều này để đón các vị”.
“Chỉ là địa điểm khởi động lần này khác với trước đây là ở địa cầu, cho nên không chỉ có mỹ nữ, mà còn phái cả đạo đồng như chúng tôi tới đón tiếp các vị”.
Đạo đồng kiên nhẫn giải thích.
Chương 2843: Ngọn núi xương cốt
“Nghĩa là chúng tôi thuộc tầng lớp hạ đẳng sao?” Long Hình nói với vẻ mặt không vui.
“A…”
Đạo đồng nghe vậy vội vàng xua tay nói: “Không không không, các vị đừng hiểu lầm, thật ra giữa mọi người không phân biệt cao thấp giàu nghèo gì cả”.
“Chỉ là trước đây phía địa cầu cũng có rất nhiều người đến, nhưng rất ít người xuyên qua được hành lang thời không, ngược lại, bên phía Chư Thiên Thiên Giới có rất nhiều người đã vượt qua thử thách”.
“Cho nên các thành chủ mới tôn trọng người bên phía bọn họ hơn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến thành tích của các vị ở hành lang thời không”.
Mặc dù đạo đồng đã cố gắng giải thích, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự phân biệt đối xử của hành lang thời không đối với phía địa cầu.
Dù là ở hành lang thời không, vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục thì kẻ mạnh đều được tôn trọng, chỉ là ở những nơi khác nhau thì nhận thức đối với kẻ mạnh cũng sẽ khác nhau.
Cho dù là ở đâu, kẻ yếu đều sẽ bị phân biệt đối xử.
“Thật không dấu gì các vị, tôi cũng đến từ địa cầu, cho nên chúng ta coi như là đồng hương!” đạo đồng chủ động chuyển chủ đề.
Trên lý thuyết, hành lang thời không là nơi đặc biệt, nơi đây là chiến trường, đồng thời còn là giao điểm của không gian và thời gian.
Bất kể là người cổ đại hay hiện đại thì đều có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn xuất hiện với những diện mạo khác nhau.
Ví dụ như đạo đồng này, nếu anh ta rời khỏi nơi này, đến vùng ngoài lãnh thổ thì e rằng ngay cả Vương Hử cũng phải gọi anh ta là tiền bối.
Hơn nữa anh ta cũng không thể cho người khác thấy mình là đạo đồng, mà chỉ là một ông lão mà thôi.
Lúc mọi người đang nói chuyện, trên đường lớn có xe ngựa phóng qua rất nhanh, trong xe ngựa đều đã có người ngồi, lúc nhìn thấy nhóm người Tiêu Chính Văn vẫn đang đi bộ, bọn họ đều nhìn với ánh mắt khinh thường.
Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến những thứ hình thức này.
Kim Đồng vừa đi vừa nói với mọi người: “Mọi người đừng thấy nơi này giống thiên đường, thật ra đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi”.
“Mọi người nhìn ngọn núi kia đi!”
Kim Đồng chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa.
“Ngọn núi kia làm sao?” Lý Bạch nhíu mày hỏi.
“Thật ra ngọn núi đó được tạo thành từ xương cốt của con người!” Kim Đồng trầm giọng nói.
Nghe vậy, ngoại trừ Tiêu Chính Văn, những người còn lại đều hít một hơi thật sâu.
“Những ngọn núi hai bên phần lớn đều là xương cốt! Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người đã chết trong hành lang thời không”.
Nghe Kim Đồng giới thiệu xong, mọi người mới phát hiện thổ nhưỡng trên những ngọn núi kia đều mang theo tử khí, không phù hợp với những cây cối tươi tốt trên sườn đồi.
“Đã có rất nhiều người chết ở hành lang thời không, vậy có phải dưới sườn núi có rất nhiều bảo vật hay không?” Lý Bạch trợn mắt nói.
“Đúng là có rất nhiều bảo vật, trong đó có cả pháp khí, nhưng đừng để ý đến những thứ đó. Có một số sinh linh đáng sợ canh giữ những bảo vật đó, một khi đến gần sẽ chuốc họa vào thân”.
Kim Đồng vội vàng khuyên can.
Tiêu Chính Văn cũng nhìn về phía những ngọn núi xa xa, nhưng thứ hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn không phải là cảnh tượng tươi tốt, mà là ngọn núi đầy xương cốt.
Trong núi có những ánh sáng mơ hồ, đây hiển nhiên là những bảo vật là người chết để lại.
Tuy nhiên, thay vì nói rằng đây là một bảo tàng kho báu, thì nên nói nó là một cái bẫy.
Chỉ cần có kẻ tham lam những bảo vật đó, đến gần ngọn núi cao kia thì những sinh mệnh to lớn đang ẩn nấp trong bóng tối sẽ xuất hiện, biến những kẻ tham lam thành một thành viên của ngọn núi xương cốt.
Sau khi vòng qua một đoạn đường núi, địa hình phía trước ngày càng bằng phẳng.
Nhưng bầu trời hai bên đường hoàn toàn khác biệt, một bên là đêm đen như mực, một bên là ánh nắng chói chang.
Cảnh tượng ngày đêm đồng thời xuất hiện này cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Mời đi theo tôi!”
Kim Đồng nói rồi dẫn mọi người vào phía đêm đen.
Đúng lúc này, một chiếc đầu lâu từ trên núi xương cốt lăn xuống, dọc theo vách đá, lăn đến bên đường lớn.
Lúc đầu lâu lăn vào phía đường ban ngày, đột nhiên bắn ra một tia sáng chói mắt.
Chỉ thấy khung cảnh tĩnh lặng như trước bỗng tràn ngập sát khí.
“Vụt!”
Một thanh kiếm khổng lồ phóng ra, nghiền nát cái đầu lâu thành cát bụi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu không phải Kim Đồng đang dẫn bọn họ đi thì có lẽ bọn họ sẽ lựa chọn đi phía ban ngày, nhưng nếu vậy thì bọn họ đã chết rồi.
“Bên đó… xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Bạch kinh hãi hỏi.
“Đó là hố trảm tiên, nói cách khác, ngay cả cao thủ tiên cảnh đi về phía đó cũng sẽ chết thảm! Trong hành lang thời không có rất nhiều nơi như vậy!”
“Nếu không có người thông thạo địa hình dẫn đường, thì không ai có thể tiến vào thành trì”, Kim Đồng nói với vẻ mặt tự nhiên.
Chương 2844: Tường thành kiên cố
Như thế có thể thấy người hướng dẫn đều là người rất quan trọng với bất kỳ ai, không có người dẫn đường, cao thủ có mạnh đến mấy cũng sẽ chết giữa đường.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại chưa từng để tâm, thật ra Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu những cái bẫy đó nên không thể ảnh hưởng gì đến anh.
Hơn nữa trong Thiên Sơn Thư Lục đã nói rất rõ về các loại ảo cảnh và cạm bẫy xuất hiện ở nơi này, dù không có người dẫn đường thì Tiêu Chính Văn cũng có thể dễ dàng đi vào thành chính.
“Cái tên thành Huyền Thiên này sao có vẻ quen thế nhỉ?”, Trần Huy Tổ vừa đi vừa nhíu mày hỏi.
Kim Đồng cười nói: “Xem ra ông đến từ gia tộc thời kỳ Nam Bắc Triều nhỉ, nói đến thành Huyền Thiên này thì đây là do thế lực bên địa cầu chúng ta xây nên”.
“Chẳng qua đã rất lâu rồi từng chưa tiếp đón người bên địa cầu chúng ta đến thôi”.
“Ồ? Chẳng phải hành lang thời không mấy mươi ngàn năm mới mở một lần sao?”, Từ Huy Tổ hơi khó hiểu hỏi.
Dù ở thời kỳ Nam Bắc Triều cũng chỉ cách ngày nay hơn một ngàn năm thôi, sao sẽ có người thời kỳ Nam Bắc Triều xây dựng thành ở đây được?
“Còn chẳng phải à, chẳng phải mỗi lần xuất hiện đều ở những nơi khác nhau, hành lang thời không bình thường sẽ là cứ một trăm năm sẽ mở một lần nhưng bên địa cầu có thể sẽ lâu hơn”.
“Nhưng cũng sẽ không khoa trương đến mức mấy chục ngàn năm, chẳng qua đôi khi dù mở cửa lớn cũng không có ai đến nên chỉ có thể chuyển động tại chỗ”.
“Bên Chư Thiên Thần Giới cũng thế, không phải mỗi một giới đều có thiên tài đến tham dự, có vài đại giới cũng mấy chục ngàn năm mới phái một nhóm người đến thử luyện giống địa cầu”.
Kim Đồng mỉm cười giải thích.
“Không phải mấy chục ngàn năm ư?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày.
Trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép rõ ràng, qua mấy chục ngàn năm hành lang thời không mới mở một lần.
Nhưng câu trả lời của Kim Đồng lại khác xa nên khiến Tiêu Chính Văn hơi ngờ vực.
“Đúng thế, vị trí mở ở mỗi lần đều khác nhau, tôi nhớ có một lần mở ở bên trong đại dương ở địa cầu, trong hoàn cảnh đó, cho dù là võ giả bình thường muốn vào hành lang thời không, e là cũng không có bản lĩnh đó”.
“Giống như lần này là mở ở trên không trung, võ giả bình thường muốn vào cũng chỉ có thể than trời”.
Những lời này của Kim Đồng rất hợp tình hợp lý, đầu tiên hành lang thời không mở vào lúc nào, bên địa cầu hoàn toàn không có ghi chép lại, càng sẽ không có ai biết còn có một hành lang thời không.
Ngược lại bên Chư Thiên Thần Giới lại khác, họ trước giờ đều là “khách quen” của hành lang thời không, thảo nào cao thủ của Chư Thiên Thần Giới lại nhiều đến thế.
“Thật ra nói thật lòng thì tôi cũng không hiểu tại sao sứ giả Thời Không lại lạnh nhạt với các vị như thế, dù sao chúng ta đều là người địa cầu, nói thẳng ra có lẽ mọi người vẫn có liên quan nguồn gốc với nhau, cần gì phải đối xử với người của mình như thế”.
Kim Đồng cũng hơi bất mãn nói.
Dù sao quyền lợi của người dẫn đường rất ít, cụ thể đối đãi thế nào, đón tiếp ra sao đều là chức quyền của sứ giả Thời Không, rõ ràng thành Huyền Thiên là do thế lực bên địa cầu xây nên nhưng lại đối xử khắt khe với khách bên địa cầu.
Trong hành lang thời không, các đại thành khác do bất kỳ thế lực nào xây nên đều chỉ nhiệt tình với người của mình, ngược lại sẽ thầm gây rắc rối cho người ở các thế lực khác.
Chỉ duy nhất thành Huyền Thiên là ngoại lệ.
“Haizz, thật ra bọn tôi đã quen rồi”, mấy người Lý Bạch nhìn nhau cười.
Nhà họ Khổng là ví dụ điển hình, rõ là được sinh ra ở địa cầu, lớn lên ở địa cầu nhưng lại nghĩ cách bán đứng địa cầu, từ xưa đến nay loại người này nhiều lắm.
Mọi người vừa bước vào mấy tiếng đồng hồ mới đi đến trước cánh cửa vào cực lớn.
Mặc dù tường thành này không hoành tráng bằng cổng thành lối vào hành lang thời không nhưng cũng cao đến trăm trượng, khí tức uy nghiêm.
Từ những dấu vết lốm đốm trên tường thành có thể nhìn ra thành cổ này ít nhất đã có mấy ngàn năm lịch sử.
Võ Anh Hào ngẩng đầu lên nhìn những chiếc đinh trên cổng thành, thầm cảm thán.
Hình dạng của những chiếc đinh cửa rất giống với cổng thành của thời Nữ Đế.
“Nghe nói cổng thành này từng bị một danh tướng thời Đại Đường thay đổi, nhưng vị tiền bối đó không muốn tiết lộ danh tính của mình nên…”, Kim Đồng thấy Võ Anh Hào như đang nghĩ đến điều gì đó đến bèn giới thiệu.
“Ồ? Tức là người này đến từ Đại Đường à? Hóa ra Đại Đường còn có dị sĩ đại tài này”, Võ Anh Hào rất tự hào là thế tử Đại Đường cũng chẳng có gì sai.
Dù sao bản thân Nữ Đế là vợ của Đường Cao Tông, hơn nữa bà ấy cũng không bãi bỏ lễ nghi và pháp luật của Đại Đường trong thời gian tại vị.
“Tiền bối đó xem như là một kỳ nhân, một kiếm có thể chém nát cổng thành này nên về sau cổng thành mới được thay mới lại”.
Nói rồi Kim Đồng chỉ vào bên trên cổng thành, mọi người nhìn theo hướng anh ta chỉ, đến giờ bên trên cổng thành vẫn còn để lại vài vết kiếm.
“Nghe nói năm đó người này được gọi là Kiếm Tiên, đến nay cũng không có ai vượt qua ông ta”, Kim Đồng lại nói.
“Kiếm Tiên?”, nghe thế, Lý Bạch bĩu môi, thầm nói ai mà chẳng thực tế gì, dám giành danh hiệu với ông ta?
Nhưng chỉ riêng độ kiên cố của tường thành, không có cảnh giới Chuẩn Thánh đỉnh cao e là khó mà làm hỏng được nó.
Có thể thấy thực lực của người này chắc chắn là tuyệt thế một thế hệ.
Thế nên Lý Bạch cũng không để những lời đó trong lòng.
Chương 2845: Cảnh giác
“Người này họ Lý à?”, Võ Anh Hào cau mày hỏi.
Người có thể mang danh Kiếm Tiên, hơn nữa còn có thực lực này thì chỉ có một mình Tam Nguyên – Lý Tịnh.
“Ừ… hình như họ Lý, nhưng cụ thể tên gì tôi không rõ. Tôi nghe nói lúc đó ông ta dùng một kiếm chém hai thiên tài của Chư Thiên Thần Giới nên rạng danh nhất thời”.
“Tiếc là từ sau khi ông ta đi khỏi thành Huyền Thiên thì không còn thấy ông ấy quay lại nữa”, Kim Đồng tiếc nuối nói.
Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn nhìn nhau, khẽ gật, ý muốn nói với Tiêu Chính Văn năm đó chắc chắn Lý Tịnh đã từng đến hành lang thời không.
Tiêu Chính Văn không để tâm đến điều này, sải bước đi vào trong thành Huyền Thiên theo Kim Đồng.
Cả đại thành cực kỳ phồn hoa, hai bên đường là người bán hàng rong rao hàng mua bán rất náo nhiệt, không thua gì một số thành cổ ngoài lãnh thổ.
Ở một bên khác lại khá vắng vẻ, chỉ có vài biệt thự, xung quanh không một bóng người qua lại.
“Các vị, phía trước là nơi ở đã chuẩn bị cho các vị, trước đó tôi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, các vị có thể tạm thời ở đó”.
Nói rồi Kim Đồng chỉ về vài biệt thự phía trước.
“Chẳng phải lúc nãy cậu nói có lẽ sứ giả Thiên Tinh sẽ đến tiếp đón chúng tôi sao? Ông ta đâu?”, Từ Huy Tổ nhìn xung quanh, chẳng có lấy một bóng người.
“Ồ, sứ giả Thiên Tinh chắc là đi đón tiếp các vị thiên tài Chư Thiên Thần Giới rồi, tôi dẫn các vị đến cũng như nhau thôi”, Kim Đồng mỉm cười nói.
Mặc dù lời nói không có vấn đề gì nhưng bị phân biệt đối xử như vậy, sắc mặt mấy người Từ Huy Tổ hiện lên vẻ không vui.
Cả một đường dẫn mọi người vào trong biệt viện, Kim Đồng mới cúi người với họ nói: “Các vị tạm thời nghỉ ngơi ở đây, tôi không đi cùng nữa”.
Nói rồi Kim Đồng xoay người đi khỏi biệt viện.
Không lâu sau, Kim Đồng lại quay lại giải thích với mọi người: “Các vị, lát nữa mọi người đừng đi lung tung, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến đón mọi người”.
“Xảy ra chuyện gì à?”, Tần Lương Ngọc ngờ vực nói.
“Bên ngoài đang đánh nhau, tôi vừa nhận được thông báo, mấy thiên tài Chư Thiên Thần Giới xảy ra chút xung đột, hai nhóm người đã lao vào đánh nhau nên mọi người tuyệt đối đừng chuốc họa vào thân”, Kim Đồng dặn dò.
“Ồ, hai nhóm người Chư Thiên Thần Giới?”, Lý Bạch tò mò đến hỏi.
“Phải, tôi nghe nói hình như có một người tên Hồng Ấn bị một đám người đuổi giết”, Kim Đồng gật đầu nói.
“Gì cơ? Hồng Ấn bị đuổi giết?”
Nghe thế mọi người đều rất ngạc nhiên.
Đó là Hồng Ấn đấy, trong số những người ở đây ngoài Tiêu Chính Văn không coi trọng ông ta thì Hồng Ấn vẫn là một sự tồn tại cao không với tới với những người còn lại.
Ngay cả Tần Lương Ngọc cũng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
Dù sao thực lực của Hồng Ấn vẫn rất cao, hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng từng nói với mọi người đừng nhìn Hồng Ấn bề ngoài cực kỳ yếu ớt mà lầm, thực tế ông ta có khả năng là người mạnh nhất trong mười hai người.
Chẳng qua Tiêu Chính Văn cũng không hiểu tại sao Hồng Ấn lại che giấu thực lực của mình.
Nhưng lúc này nghe tin Hồng Ấn bị đuổi giết thì có thể biết thực lực của đối phương đáng sợ thế nào.
“Có biết là ai đang đuổi giết ông ta không?”, Lý Bạch lại hỏi.
“Tôi nghe nói là một người tên Ma Long, cũng không biết giữa họ xảy ra chuyện gì, tóm lại người tên Hồng Ấn này đã bị rất nhiều người đuổi giết”, Kim Đồng nhỏ giọng giải thích.
Sau đó anh ta lại dặn dò mọi người đừng chạy lung tung, nếu không một khi rước họa vào thân thì e là ngay cả thành Huyền Thiên cũng sẽ không nói giúp họ nửa câu.
Trong số những người ở đây, ngoài Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, những người khác đều vẫn kém xa về thực lực và cảnh giới, không có khả năng đấu với mấy thiên tài Chư Thiên Thần Giới đó.
Chẳng qua cho dù thế nào, Kim Đồng cũng không muốn để mấy người Tiêu Chính Văn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nên anh ta mới đến dặn dò.
Sau khi Kim Đồng xoay người đi khỏi đó, trên bầu trời bỗng vang lên vài âm thanh kinh thiên động địa.
Luồng khí tức cực kỳ đáng sợ lập tức bao phủ khắp nơi.
Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào không để ý đến, vẫn có thể ngồi đánh cờ trong mái chòi bên cạnh.
Nhà họ Võ cũng có vài mối quan hệ ở bên hành lang thời không này nên Võ Anh Hào không lo lắng.
Còn Tiêu Chính Văn thì với thực lực của anh, ít nhất mấy thiên tài này ở thành Huyền Thiên không thể làm gì được anh.
Trong khi hai người đang đánh cờ, cửa đột nhiên mở ra, một ông già tóc bạc trắng đẩy cửa bước vào.
Mặc dù ông lão này nở nụ cười hiền từ bước vào nhưng khí tức quanh người lại không hề yếu, ít nhất cũng có cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một.
Nhìn thấy ông lão, mấy người Lý Bạch đều đứng lên, cảnh giác nhìn ông ta.
Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn vẫn tiếp tục đánh cờ như thể không có ai khác ở đó.
“Tôi là Âu Dương Trí, xin chào thế tử Võ”, ông lão tiến lên trước đi đến cạnh Võ Anh Hào, chắp tay nói.