Đường Hạo Tuấn sững người.
Trình Hiệp đang lái xe cũng suýt nữa trượt tay lái, khá kinh hãi.
Anh ta đã nhìn thấy cái gì? Tổng giám đốc bị cưỡng hôn.
"Hả, làm sao không cần được thế?" Bây giờ, Tống Vy cũng không biết mình đang làm gì, cô chỉ biết là không cần được thạch, có chút không vui.
Thế là cô tăng thêm sức, thề phải ăn được thạch vào miệng mới bằng lòng bỏ qua.
Đường Hạo Tuấn nhịn đau khẽ rên một tiếng, cảm giác được trong miệng xông lên mùi tanh, liền biết môi mình đã bị cô cắn nát.
Nhưng dù như thế, Đường Hạo Tuấn cũng không đẩy Tống Vy ra, anh cụp mi mắt, ánh mắt u ám nhìn cô.
Sau khi nhìn cô một lúc lâu, anh đột nhiên giơ tay lên ôm sau gáy cô, hôn sâu hơn.
Trình Hiệp vẫn luôn vụng trộm quan sát, sau khi nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đổi từ bị động sang chủ động, lập tức giật mình, không dám nhìn nữa, vội kéo tấm che xuống.
Chỗ ngồi phía sau, Tống Vy bị Đường Hạo Tuấn hôn đến cả người nhũn ra, cả người dựa vào trong ngực anh.
Nếu không phải anh ôm cô, lúc này nói không chừng cô đã tuột khỏi ghế ngồi rồi.
"Ưm..." Tống Vy rên rỉ, đưa tay vòng lên cổ Đường Hạo Tuấn.
Động tác của cô giống như là mang theo một loại cổ vũ nào đó, khiến Đường Hạo Tuấn lập tức mất đi lý trí, càng hôn mạnh mẽ hơn.
Nhưng vào lúc này, Tống Vy chợt khó chịu ọe lên một tiếng.
Đường Hạo Tuần lập tức tỉnh táo lại, một tay đẩy cô ra.
Tống Vy dựa vào trên ghế ngồi, ọe một hồi thì nôn hết ra quần áo.
Nhất thời, mùi rượu nồng nặc và vị chua do cô nôn ra tràn ngập toàn bộ khoang xe, rất khó ngửi.
Đường Hạo Tuấn lập tức mất hết dục vọng, gân xanh thái dương giật giật, anh đè xúc động muốn ném cô ra khỏi xe xuống, sắc mặt khó coi quay cửa kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào.
Mấy phút sau, gió lạnh xua đi mùi khó ngửi trong xe, lúc này sắc mặt của anh mới trở nên tốt hơn, nhưng tâm trạng vẫn rất tệ.
Nhất là nhìn thấy sau khi ói xong, Tổng Vy đã ngủ thiếp đi, thì cảm thấy đau đầu.
Cũng không lâu lắm thì đến chỗ ở.
Đường Hạo Tuấn xuống xe, đen mặt ôm Tống Vy từ trong xe ra.
Sau khi nhìn thấy bãi nôn, Trình Hiệp chịu đựng cảm giác buồn nôn chỉ Tống Vy: "Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tống nôn rồi" Đường Hạo Tuấn ừ lạnh một tiếng: "Cậu tự bắt xe trở về đi." "Tổng giám đốc, đêm nay anh ở đây hả?" Đường Hạo Tuấn gật đầu, ôm Tống Vy đi vào tòa nhà.
Trình Hiệp nhìn bóng lưng anh, có chút cảm khái lắc đầu.
Xem ra lần này tổng giám đốc đã chìm đắm thật rồi.
Rõ ràng có bệnh thích sạch sẽ, nhưng nhà thiết kế Tống nôn đầy người mà anh lại không hề chê, quả nhiên một khi yêu, ngay cả đối phương đánh rắm cũng thơm.
Đường Hạo Tuấn ôm Tổng Vy đến trước cửa nhà ở, dùng cùi chỏ nhấn nhấn chuông cửa.
Nhưng đáng tiếc mãi không ai mở cửa.
Hai đứa bé không ở đây sao?
Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, cô dựa vào ngực anh ngủ rất say, còn vỗ mạnh vào mồm, cũng không biết đang mơ đẹp gi.
Hết cách, Đường Hạo Tuấn đành phải ôm nàng quay người trở về phòng của mình ở đối diện.
Sau khi đi vào, Đường Hạo Tuấn ném Tống Vy lên ghế sô pha, trở về phòng cầm bộ áo choàng tắm, đi phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong ra, Đường Hạo Tuấn đi đến trước sô pha, vừa lau tóc, vừa nhìn cô, sau khi do dự mấy giây, anh vắt khăn mặt xuống ôm cô đi vào phòng tắm, ném cô vào trong bồn tắm xả đầy nước.
Chui vào trong nước, Tống Vy liên tỉnh lại, cô giãy dụa hai lần trong bồn tắm rồi mở to mắt, vịn hai bên bồn tắm ngồi dậy: "Xảy ra chuyện gì thế?" Cô thất kinh đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đến khi nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh bồn tắm mới bình tĩnh lại.
"Tổng giám đốc Đường?"
Tống Vy lắc lắc đầu đang mơ màng: "Đây là đâu? Sao tôi lại trong bồn tắm?" "Đây là chỗ ở của tôi, tôi ném em vào bồn tắm để em tỉnh rượu" Đường Hạo Tuấn bễ nghễ nhìn cô, hờ hững đáp lại.
Tống Vy day day huyệt Thái Dương căng đau: "Thế nhưng tại sao tôi lại ở chỗ anh, không phải tôi đang ở cùng Phàm sao?"
Tiếng Phàm thân mật của cô khiến Đường Hạo Tuấn cảm thấy hết sức chói tai, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn: "Em không nhớ sao?" "Nhớ cái gì?" Tống Vy vỗ nước lên mặt, muốn để bản thân trở nên tỉnh táo hơn.
Đường Hạo Tuấn khoanh tay: "Em đã bị Phàm cố ý chuốc say, anh ta định giở trò với em, nên tôi mới mang em rời khỏi anh ta."
"Không thể có chuyện đó!" Tống Vy bỗng đứng lên, mang theo bọt nước.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: "Em không tin tôi?"
Tống Vy ánh mắt chăm chú nhìn anh: "Tổng giám đốc Đường, không phải tôi không tin anh, mà là tôi cho rằng chuyện này căn bản không thể xảy ra, tôi quen Phàm đã năm năm, anh ấy không phải loại người như vậy."
Đường Hạo Tuấn bình tĩnh đưa mắt nhìn cô một lúc, cười lạnh: "Quen năm năm, mà ngay cả bộ mặt thật của anh ta cũng không nhìn ra, đôi mắt này của em đúng là đủ mù"
Nói xong, ánh mắt Đường Hạo Tuấn xẹt qua vẻ mỉa mai, dáng vẻ u ám ra khỏi phòng tắm.
Bởi vì quen biết thời gian dài, thì tự nhận có thể hiểu hết về người kia sao? Anh chỉ có thể nói, mắt nhìn người của cô còn kém lắm, dù sao anh đã nói sự thật cho cô biết, cô không tiếp thu thì bỏ đi.
Sau khi Đường Hạo Tuấn đi ra, Tống Vy cắn môi ngồi trở lại trong bồn tắm, hai mắt vô thần nhìn mặt nước, phát ngốc.
Danh Sách Chương: