Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 975

Đường Hạo Tuấn không tỏ ý kiến: “Anh rất lâu chưa chạm vào em rồi, nhớ em lắm.”

Tống Vy nhìn anh, vậy mà từ trong mắt anh nhìn ra vài phần uất ức.

Cô dở khóc dở cười day trán: “Em cũng rất muốn làm với anh, nhưng em bây giờ đang mang thai, cho nên không thể, hay là… anh tự mình giải quyết?”

Cô chỉ có thể kêu anh tự mình giải quyết.

Tóm lại không thể phóng khoáng kêu anh ra ngoài tìm phụ nữ.

Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn lóe lên: “Em giúp anh.”

“…” Tống Vy vừa muốn từ chối thì nhìn thấy sự mong chờ trong mắt anh.

Bỗng chốc cô nói không ra được lời gì cả.

Bỏ đi, ở loại chuyện đó, cô không thể làm với anh, quả thật có hơi nợ anh.

Giúp anh giải quyết thì giúp anh giải quyết thôi.

Sau khi đả thông công tác tư tưởng của mình, Tống Vy hít sâu một hơi, đưa tay ra, tháo thắt lưng ở eo của anh.

Mắt của anh dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà sáng lên.

Không biết qua bao lâu, Tống Vy lắc lắc cổ tay đau nhức, u oán nhìn anh: “Mệt chết em rồi, anh cũng quá lâu rồi.”

Anh mỉm cười: “Không thích sao?”

Tống Vy nghẹn, không nói chuyện nữa.

Được rồi, khi cơ thể cô có thể, cô vẫn là khá thích.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của cô không nhịn được mà đỏ ửng, sau đó ho khẽ một tiếng, đẩy anh: “Được rồi, anh cũng giải quyết rồi, mau ra ngoài đi, em còn phải tiếp tục tắm nữa.”

“Anh tắm cùng với em.” Đường Hạo Tuấn rất dính người, vẫn không chịu ra ngoài.

Khóe miệng của Tống Vy giật giật, cũng lười quan tâm nữa, kệ anh đi.

Tóm lại, vốn nửa tiếng thì có thể tắm xong, sau khi có sự xen vào của anh, đã khiến Tống Vy ở trong phòng tắm lăn lộn hai tiếng mới đi ra.

Sau khi đi ra, Tống Vy mệt mỏi nằm trên giường, không muốn cử động nữa.

Cuối cùng tóc của cô vẫn là Đường Hạo Tuấn sấy khô cho cô.

Mà cô trong lúc anh sấy tóc cho thì đã từ từ ngủ thiếp đi.

Đường Hạo Tuấn nhìn gương mặt ngủ say của cô, ánh mắt dịu dàng tới mức sắp nhỏ ra nước.

Sau đó, anh tắt máy sấy cúi người, hôn một cái trên trán của Tống Vy, đắp chăn cho cô: “Ngủ ngon.”

Miệng của Tống Vy mấp máy, giống như đáp lại.

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười, để máy sấy sang một bên, tắt đèn, chui vào trong chăn ôm cô.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, một nhà bốn người đi ra ngoài, chuẩn bị đi chơi một ngày.

Bởi vì hôm nay Tống Vy không cần thi đấu, Đường Hạo Tuấn cũng không cần bận làm việc, hai đứa trẻ cũng không cần đi học, cho nên có thời gian.

Hai đứa trẻ vô cùng vui, ở trên xe ríu rít phấn khích vô cùng, thảo luận sẽ đi đâu chơi.

Cuối cùng hai đứa trẻ quyết định điểm chơi đầu tiên là quảng trường, đi cho chim bồ câu ăn.

Khi Đường Hạo Tuấn nghe thấy, lông mày còn nhịu lại, rõ ràng có hơi không muốn đi lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK