Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 460

Đường Hạo Tuấn khẽ cười khẩy, không hề che giấu sự châm chọc trong giọng nói: “Cô ấy có xứng hay không là do tôi quyết định, chứ không phải do cô nói. Huống hồ là tôi theo đuổi cô ấy, cô ấy là người như thế nào, trong lòng tôi biết rõ. Cho dù cô ấy có là người phạm tội ác tày trời thì chỉ cần tôi thích, cô ấy có giết người tôi cũng quăng xác giúp cô ấy, hiểu chưa?”

Nghe lời nói kinh thiên động địa này của anh, Hàn Thư kinh hãi tới mức ngây người, sững sờ nói không lên lời.

Chỉ có Tống Vy hai mắt đỏ hoe nhìn Đường Hạo Tuấn, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động: “Hạo Tuấn…”

Đường Hạo Tuấn yêu chiều nhéo mũi cô, sau đó khoác lấy vai cô tiếp tục cất bước đi về phía xe.

Lên xe rồi, Đường Hạo Tuấn mở máy sưởi trong xe lên, trong xe nhanh chóng trở lên ấm áp.

Tống Vy thở ra một hơi, cuối cùng cũng không cảm thấy lạnh nữa, cơ thể căng cứng cũng được thả lỏng.

“Sao em quen biết hai người ban nãy vậy?” Đường Hạo Tuấn vừa lái xe vừa liếc sang nhìn cô.

Lúc anh lái xe tới, từ đằng xa đã thấy cô đứng ở cửa Thành phố giải trí nói chuyện với hai người kia.

“Bọn họ là bạn đại học của em.” Tống Vy hà hơi nóng vào lòng bàn tay lạnh lẽo rồi trả lời.

“Cũng là Yahill à?” Đường Hạo Tuấn cau mày.

Tống Vy lắc đầu: “Đương nhiên không phải, Yahill làm gì có kiểu sinh viên đạo đức kém như vậy. Bọn họ là bạn học ở Đại học thành phố Giang của em. Bảy năm trước em từng học một năm ở Đại học thành phố Giang rồi mới ra nước ngoài.”

Hóa ra là như vậy.

Đường Hạo Tuấn nâng cằm, tỏ vẻ đã biết.

“Sau này tránh xa hai người đó một chút.” Anh nhắc nhở.

Tống Vy gật đầu: “Em biết rồi, vốn dĩ em cũng không thân quen gì bọn họ, đương nhiên sẽ không tiếp xúc nhiều.”

“Vậy thì tốt.” Đường Hạo Tuấn vừa lòng “ừ” một tiếng.

Tống Vy ngáp một cái, cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Đường Hạo Tuấn tưởng cô buồn ngủ, bỏ một tay ra khỏi vô lăng, giúp cô ngả ghế ngồi xuống: “Buồn ngủ thì ngủ đi, tới nơi anh sẽ gọi em.”

“Được à.” Tống Vy cũng không khách sáo, cơ thể cuộn lại.

Đúng thật là cô rất buồn ngủ, thêm vào đó lúc lái xe còn hơi chấn động nhẹ, khiến cơ thể cô cũng lắc lư theo.

Lắc qua lắc lại, đầu càng ngày càng choáng, thậm chí còn có cảm giác hơi tức ngực buồn nôn, cho nên cô phải nhắm mắt lại ngủ, nếu không sẽ rất dễ nôn mửa.

Liếc thấy cô ngủ nhanh như vậy, Đường Hạo Tuấn vô thức giảm tốc độ xe đi rất nhiều, để xe lái êm ái hơn một chút.

Cứ như vậy, cô ngủ càng thêm an ổn thoải mái hơn.

Bởi vậy quãng đường đi vốn chỉ một tiếng là có thể về tới biệt thự, nhưng vì Tống Vy mà Đường Hạo Tuấn lái cả một tiếng rưỡi mới tới nơi.

Lúc này, dì Vương vẫn còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô thì lập tức cầm hai chiếc ô đi ra đón.

“Cậu chủ, hai người về rồi à.” Đường Hạo Tuấn dừng xe trước cửa biệt thự, vừa xuống xe dì Vương đã vội vàng đi tới che ô lên đầu anh.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, đi vòng qua đầu xe tới ghế phó lái.

Đương nhiên dì Vương cũng đi theo, muốn che ô cho anh.

Đường Hạo Tuấn mở cửa xe bên ghế phụ lái ra, nhẹ nhàng lay vai Tống Vy: “Dậy nào, tới rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK