Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2018

Trước đó Phàm nói yêu cô, nhưng thật ra không phải, bởi vì cô cùng Hạ trong quá khứ rất giống nhau, tính cách tương tự nhau, cho nên Phàm mới có loại tình cảm yêu thích với cô.

Nhưng mà thật ra người Phàm thật sự thích vẫn luôn là Hạ, chỉ là bởi vì lúc đó tính cách của cô rất giống với Hạ, cho nên Phàm mới bị cô thu hút.

Bây giờ cô nghi ngờ Phàm đã biết người mình thích là Hạ, cho nên mới đề nghị để Hạ ở lại chăm sóc cho anh.

Dù sao Hạo Tuấn đã nói rất rõ với Phàm, nói là Phàm thích Hạ.

Lúc đầu có lẽ Phàm không thể chấp nhận chuyện này, nhưng tự anh tỉnh táo suy nghĩ lại, có lẽ là đã nghĩ thông suốt rồi.

Chính vì vậy mà bây giờ cô đang nghi ngờ Phàm đã nhận ra sự thật.

Chỉ là cô lo lắng sau khi Phàm biết người mình yêu là Hạ, anh sẽ đối xử với Hạ như thế nào?

Quên đi hết tất cả, ở bên cạnh Hạ, hay là tiếp tục như trước kia giả vờ không biết tình cảm của mình đối với Hạ, tiếp tục hận nhà họ Giang.

Thấy Tống Vy chậm chạp không lên tiếng, Giang Hạ không khỏi tò mò, cô gọi: “Vy Vy, cậu vẫn còn ở đó chứ?”

Trong nháy mắt, Tống Vy giật mình lấy lại tinh thần, miễn cưỡng giật giật khóe miệng, cười đáp lời: “Tớ đây.”

“Lúc nãy cậu sao vậy, sao đột nhiên lại không nói tiếng nào?” Giang Hạ hỏi.

Tống Vy rũ mắt xuống: “Đâu có chuyện gì đâu, chỉ là đột nhiên nhớ đến một vài chuyện, cho nên mới thất thần. À đúng rồi Hạ, cậu vẫn còn chưa trả lời tớ, Phàm kêu cậu chăm sóc anh ta, cậu có đồng ý không?”

Giang Hạ trả lời: “Đồng ý rồi, không đồng ý thì đâu có được. Bây giờ là gia đình tớ muốn cầu cạnh anh ta, nếu như tớ không đồng ý, mà anh ta đổi ý vẫn muốn tố cáo ba tớ, lại kêu tớ bỏ đứa bé thì làm sao bây giờ. Còn nữa, quả thật là do gia đình tớ đã đánh anh ta thành cái dạng này, gia đình tớ cũng nên có trách nhiệm chăm sóc cho anh ta.”

“Tuy là nói như vậy, nhưng mà Hạ à, cậu không có lo lắng gì ư?” Tống Vy không yên lòng.

Giang Hạ chớp chớp mắt: “Ý cậu là gì?”

“Đương nhiên là tình cảm của cậu đối với Phàm.” Tống Vy thở dài: “Tớ biết bây giờ cậu đã hoàn toàn quên đi tất cả ký ức với anh ta, cũng quên đi tình cảm với anh ta, nhưng mà tớ lo lắng cậu ở bên cạnh chăm sóc cho anh ta thì sẽ tìm lại phần tình cảm ấy, từ đó lại muốn tìm ký ức của mình đối với anh ta.”

Nghe Tống Vy nói vậy, trong lòng Giang Hạ cảm thấy thật ấm áp.

Cô biết bạn thân như vậy là đang lo lắng cho mình, sợ mình sẽ giẫm vào vết xe đổ trước kia.

“Yên tâm đi Vy Vy.” Giang Hạ mỉm cười trả lời: “Sẽ không đâu, trong lòng tớ biết rất rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Chăm sóc thì chăm sóc, tớ tuyệt đối không thể nào lại có tình cảm với anh ta, càng không có khả năng muốn tìm ký ức trước kia. Ngoại trừ chăm sóc cho anh ta, thời gian khác tớ sẽ cố gắng cách xa anh ta một chút.”

“Tớ biết, nhưng mà tớ lo lắng… lo lắng cậu muốn cách xa anh ta, nhưng mà anh ta lại không cho cậu cách xa anh ta.” Tống Vy nâng trán.

Dù sao bây giờ Phàm đã nhận ra người mà anh thật sự yêu là Hạ, hơn nữa có khả năng cao là anh ta có ý muốn quay lại với Hạ.

Từ chuyện anh cho phép Hạ giữ lại đứa nhỏ và đồng ý bỏ qua cho chú là đã có thể nhìn ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK