Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1127

Cô cờ trong sân bay chắc mấy chục phút thì thấy Tống Kim vác bảng vẽ to đùng trên lưng chen trong đám đông có màu da khác cũng vác bảng vẽ tương tự, cùng đi khỏi lối ra.

“Tiểu Kim!” Tống Vy quơ tay, gọi tên trong nước của anh ta.

Tống Kim nghe theo âm thanh, gương mặt trong trẻo chợt nở một nụ cười ngạc nhiên: “Chị!”

Anh ta cũng quơ tay đáp lại.

Đồng nghiệp bên cạnh anh ta nhìn thấy, hỏi: “Tống, đó là chị cậu hả?”

“Đúng rồi.” Tống Kim gật đầu.

Đồng nghiệp lại hỏi: “Đúng là đẹp thật. Cậu biết đấy Tống, tôi luôn không phân biệt được nét đẹp xấu của phụ nữ phương Đông, nhưng chị cậu thì tôi có thể nhìn thoáng qua cũng biết cô ấy rất xinh đẹp. Tống, tôi muốn làm anh rể của cậu!”

Đồng nghiệp nhìn Tống Kim với vẻ mặt nghiêm túc.

Trong lòng anh ta khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp lại: “Giản, cậu đừng nghĩ nữa, chị tôi đã kết hôn từ lâu rồi.”

Người đồng nghiệp được gọi là Giản chợt tỏ ra đau lòng, che trước ngực: “Ông trời ơi, sao ông có thể làm vậy với con? Con không dễ gì mới bắt gặp tình yêu, thế mà không còn nữa rồi.”

Tống Kim không thèm để ý đến vẻ kỳ lạ của anh ta, sau khi nói với thầy một tiếng thì chạy về phía Tống Vy.

“Chị.” Tống Kim ôm lấy cô.

Tống Vy vỗ lưng anh ta: “Em cao lên rồi, còn gầy nữa.”

“Em vẫn đang ở thời kỳ trưởng thành đỉnh cao mà.” Tống Kim vui vẻ cười nói.

Năm nay anh ta chỉ mới hai mươi ba tuổi, ở thời kỳ trưởng thành đỉnh cao cũng là chuyện bình thường.

Tống Vy nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, cầm lấy vali nhỏ của anh ta: “Đi thôi, xe đang chờ bên ngoài đấy.”

“Vâng.” Tống Kim gật đầu.

Hai chị em ra khỏi sân bay, chẳng mấy chốc đã ngồi lên xe.

Trên xe, Tống Kim nói rất nhiều chuyện thú vị liên quan cuộc sống của mình ở một đất nước khác, Tống Vy yên lặng lắng nghe.

Đợi đến khi anh ta nói gần xong chuyện về cuộc sống của mình, Tống Vy mới bắt đầu nói chuyện xảy ra bên mình.

Có điều, để không làm anh ta lo lắng, cô chỉ chọn một vài chuyện nhẹ nhàng đơn giản mà kể thôi.

Nhưng cô vẫn nói ra quan hệ giữa Tống Huyền và Tống Huy Khanh.

Dù gì Tiểu Kim cũng có quyền được biết về chuyện này.

Tống Kim biết Tống Huyền không phải con gái ruột của Tống Huy Khanh, hốc mắt lập tức đỏ lên, anh ta vui mừng.

Đương nhiên, anh ta không phải vui thay Tống Huy Khanh mà là cho bản thân.

Vì Tống Huyền không phải con gái ruột của ống Huy Khanh chính là báo ứng với ông ta. Cho nên làm sao mà anh ta không vui cho được?

“Tống Huy Khanh hiện đang bị Tô Thu và Lâm Quốc Thần bắt tay hạ độc, sức khoẻ ngày càng kém, chắc không bao lâu sẽ đổ bệnh thôi, có lẽ ông ta cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa. Đợi tới lúc ông ta sắp chết, em về nước thăm ông ta đi.” Tống Vy im lặng vài giây rồi nói.

Dù thế nào đi nữa, suy cho cùng thì Tống Huy Khanh vẫn là ba ruột của họ.

Tuy ông ta đối xử không tốt với họ, nhưng quả thật đã nuôi họ lớn khôn, cho họ sinh mệnh.

Tống Huy Khanh cho họ đến với thế giới này, họ cũng có trách nhiệm đưa tiễn ông ra rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK