Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1445

“Không phải như vậy.” Giang Vân Khê ngẩng đầu lên, tiếng lớn phản bác: “Rõ ràng là cô cho người túm tôi, cho nên tôi mới hét, cô không cho người túm tôi, tôi căn bản sẽ không hét.”

“Cô…”

Tổ trưởng còn muốn nói cái gì đó.

Trình Hiệp mở miệng cắt ngang cô ta: “Đủ rồi!”

Tổ trưởng rụt cổ lại, lập tức ngậm miệng lại.

Mà Giang Vân Khê thấy vậy, trong mắt lại vụt qua một tia đắc ý.

Tia đắc ý này vừa hay bị Trình Hiệp bắt được.

Mắt của Trình Hiệp nheo lại: “Giang Vân Khê, cô là cố ý nhỉ?”

“Cái… cái gì?” Giang Vân Khê sững người.

Trình Hiệp cười lạnh: “Cô nhìn thấy tổng giám đốc và mợ chủ tổ chức đám cưới, trong lòng chắc chắn không vui, sau đó vào lúc tổ trưởng của cô cho người túm cô, cô cố ý hét thành tiếng, muốn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong giáo đường, mục đích chính là muốn phá hoại bầu không khí của đám cưới, tôi nói có đúng không?”

“Không phải, tôi… tôi chỉ là…” Tuy nhiên Giang Vân Khê nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự mỉa mai đó của Trình Hiệp, trong lòng chợt chột dạ, bỗng chốc nói không thành lời.

Tổ trưởng thấy vậy, đâu còn không biết, cô ta tức đến mức muốn đánh người.

Trình Hiệp ngăn cản cô ta: “Được rồi, hôm nay là đám cưới của tổng giám đốc và mợ chủ, đánh chửi nhau ở đây ra cái thể thống gì, cô là tổ trưởng, bọn họ đều là người dưới trướng của cô, không có cô, bọn họ căn bản không đến đây được, cho nên đợi sau khi tôi trở về, sẽ tìm cô tính sổ.”

Anh ta chỉ vào tổ trưởng.

Tổ trưởng cúi đầu: “Xin lỗi, tôi thật sự không ngờ cô ta thật sự sẽ gây họa cho tôi.”

“Bây giờ hối hận có tác dụng gì, còn không đưa người xuống, đợi sau khi đám cưới kết thúc, tôi sẽ đến xử lý chuyện này.” Trình Hiệp day mi tâm, có hơi mất kiên nhẫn mà căn dặn.

Tổ trưởng vội đáp ứng: “Tôi đưa cô ta đi ngay.”

Nói rồi, đích thân đi tóm Giang Vân Khê.

Giang Vân Khê muốn chạy.

Trình Hiệp nhìn ra ý đồ của cô ta lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu cô dám chạy, tôi bảo đảm, cô tuyệt đối sẽ biến mất ở Thành phố Giang, cô có tin không?”

Sắc mặt của Giang Vân Khê chợt thay đổi, trở nên gần như trắng bệch.

Cô ta vừa rồi nhìn thấy cái gì?

Nhìn thấy sát ý trong mắt của trợ lý Trình này.

Anh ta vậy mà muốn giết cô ta!

Cảm giác sợ hãi cực lớn ập tới trong tim Giang Vân Khê, chân của Giang Vân Khê đã cứng đờ, đâu còn dám chạy, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó, sau đó bị đám người tổ trưởng đưa đi.

Trình Hiệp thấy bà tổ phiền phức này đã được đưa đi thì khẽ thở phào.

Xem ra đối phó với loại người mặt dày như Giang Vân Khê, dùng cách nhu mì là không được, buộc phải ác một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK