Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2026

“Dĩnh Nhi cũng nghĩ giống anh.” Tống Dĩnh Nhi cũng nói: “Vừa mới đến chỗ mẹ là em trai đã thức dậy, chắc chắn là em trai biết sắp gặp được mẹ rồi.”

“Bọn con nói đúng.” Đường Hạo Tuấn ném cái khăn tay mới lau cho An An, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An, anh đồng ý với hai con: “Năng lực cảm giác của trẻ con rất mạnh, An An không được gặp mẹ bọn con, cho nên thằng bé muốn có thể nhìn thấy mẹ bọn con nhanh một chút.”

“Chúng ta cũng phải đi gặp mẹ nhanh lên.” Nói xong, Tống Dĩnh Nhi kéo tay Đường Hạo Tuấn: “Ba ơi, chúng ta nhanh chóng xuống xe rồi đi vào trong đi, bọn con muốn gặp mẹ, An An cũng muốn gặp mẹ, chắc chắn là mẹ cũng muốn gặp bọn con, càng muốn gặp An An hơn.”

“Dĩnh Nhi nói đúng đó, chúng ta đến đây là để cho mẹ một bất ngờ, để mẹ biết An An xuất viện rồi, sau này có thể sống cùng với chúng ta. Bây giờ con thật sự rất muốn cho mẹ nhìn thấy An An, mẹ mà nhìn thấy An An thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Tống Hải Dương cũng nói.

Thấy hai đứa bé hào hứng muốn xuống xe như thế, Đường Hạo Tuấn cũng không để hai đứa thất vọng, anh gật đầu: “Được, vậy thì đi vào trong thôi. Nhưng mà bây giờ mẹ bọn con đang thi, chúng ta không thể làm phiền mẹ, chúng ta phải vào phòng nghỉ đợi mẹ, đợi sau khi cuộc thi của mẹ kết thúc rồi thì lại đi gặp mẹ nha.”

Nghe nói như thế, hai đứa bé vốn dĩ đang rất vui mừng lập tức cúi cái đầu nhỏ xuống.

“A, hóa ra là mẹ vẫn còn đang thi à.”

“Cũng không có cách nào khác, ai bảo thời gian chúng ta đến đây không thích hợp chứ.” Tống Hải Dương thở dài, khua khua cái tay nhỏ.

Tống Dĩnh Nhi nhìn cậu nhóc miệng phun bong bóng, không khóc không la trong ngực Đường Hạo Tuấn: “Con còn định để mẹ gặp em trai sớm sớm.”

“Không sao hết, đợi sau khi cuộc thi của mẹ kết thúc rồi thì cũng giống như nhau mà.” Đường Hạo Tuấn đưa tay xoa đầu an ủi hai đứa nhỏ.

Hai đứa gật gật cái đầu nhỏ: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Đường Hạo Tuấn thu tay lại: “Trình Hiệp dẫn cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ xuống xe trước đi, đi vào phòng nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Trình Hiệp ngồi bên ghế lái phụ xem gia đình này thể hiện tình cảm, lúc này mới ho nhẹ một tiếng.

Lúc nãy anh ta nhìn gia đình tổng giám đốc hạnh phúc như thế, trong lòng ghen tị vô cùng, còn âm thầm thề thốt đợi đến lúc mình và Bảo Châu kết hôn thì cũng phải sinh ba đứa con, hưởng thụ niềm vui gia đình giống như là tổng giám đốc, chắc chắn là tốt đẹp lắm nhỉ.

Trình Hiệp thích thú cười vài tiếng trong lòng, sau đó bước xuống xe, lần lượt ôm Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi xuống xe, một tay dẫn một đứa đi vào trong hội quán tranh tài.

Đường Hạo Tuấn ôm An An bước xuống xe cuối cùng, đi cùng một đám vệ sĩ, cùng với một vú em vào trong hội quán tranh tài.

Hội quán tranh tài đã có nhân viên nhận được thông báo đón bọn họ, nhìn thấy bọn họ đến, liền trực tiếp dẫn bọn họ đi vào trong phòng nghỉ.

Phòng nghỉ rất lớn, có diện tích hơn một trăm mét vuông, có cả phòng bếp, phòng ngủ.

Đường Hạo Tuấn kêu vệ sĩ đứng canh bên ngoài phòng nghỉ, không cho phép bất cứ người nào đến gần.

Dù sao thì có ba đứa nhỏ, anh cũng không thể không đề cao cảnh giác, nếu như một đứa xảy ra chuyện thì hối hận không kịp.

“Ôm An An vào trong cho thằng bé uống sữa đi.” Đường Hạo Tuấn giao An An cho vú em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK