Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2199

Đường Hạo Tuấn đột nhiên kéo cổ tay của cô, lôi cô tới trước mặt mình, sau đó trực tiếp ôm chặt cô vào trong lòng.

Tống Vy trợn to mắt, rõ ràng bị hành vi của anh làm cho sửng sốt.

Nhưng rất nhanh, cô đã phản ứng lại, cơ thể trở nên mềm lại, sau đó cũng giơ tay lên, ôm lấy lưng của anh.

Đường Hạo Tuấn cảm nhận được sự đáp lại của Tống Vy, đôi môi đỏ hơi cong lên, ôm cô chặt hơn, cằm để lên vai của cô, mấp máy đôi môi: “Anh trở về rồi.”

Giọng của anh có hơi khàn.

Mà Tống Vy đã nhiều ngày không nghe thấy giọng của anh thì hốc mắt lập tức nóng lên, môi dưới cũng cắn lại, đang cố kìm nén cảm giác muốn khóc: “Ừ, trở về thì tốt.”

Tuy không khóc nhưng giọng nói của cô lại có hơi nghẹn ngào.

Đường Hạo Tuấn đương nhiên nghe ra được, cũng biết mấy ngày chiến tranh lạnh này, khiến cô tủi thân rồi.

Trong lòng anh càng thêm áy náy tự trách, cằm tì vào vai của cô, giọng điệu vô cùng áy náy: “Xin lỗi, những ngày này làm em buồn rồi.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Tống Vy càng thêm chua xót, nước mắt thật sự rơi ra.

Nhưng cô lại lắc đầu, mỉm cười đáp: “Không có, là bản thân em quá tùy hứng, chỉ muốn ở lại cùng với anh, không có nghĩ ở lại thì sẽ mang tới phiền phức gì cho anh, sẽ kéo chân của anh.”

“Không.” Đường Hạo Tuấn đẩy nhẹ cô ra, nhìn gương mặt của cô, nói rất nghiêm túc: “Em không phải kéo chân của anh, anh trước giờ không cảm thấy em từng kéo chân của anh, anh bảo em rời đi, càng không phải sợ em sẽ liên lụy tới anh, anh chỉ là không muốn em xảy ra chuyện, nếu em xảy ra chuyện, anh không sống được.”

Nghe thấy lời tỏ tình chấn động lòng người này của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy đang khóc cũng phải bật cười: “Được, em sẽ không để mình xảy ra chuyện, em sẽ ở bên các con, đợi anh trở về, nhưng anh nhất định phải hứa với em, anh nhất định không thể có chuyện gì, nếu không em dẫn ba đứa con của anh lập tức tái giá, để con của anh gọi người đàn ông khác là ba, các con của anh bị người đàn ông khác bắt nạt em cũng mặc kệ, em thật sự nói được làm được.”

Cô nhìn anh với vẻ uy hiếp.

Tuy Đường Hạo Tuấn biết rõ, cô cũng chỉ nói như vậy, cho dù anh cuối cùng thật sự không trở về, cô cũng sẽ không làm như vậy.

Cô sẽ chỉ chăm mấy đứa trẻ, ngày nào cũng mong anh sống sót, đợi sau khi bọn trẻ trưởng thành, cô có lẽ sẽ đi theo anh.

Đương nhiên, trong lòng biết là như nào, nhưng ngoài miệng lại không thể không thể thuận theo lời của cô mà trả lời.

Nếu không, cô chắc sẽ giận anh.

“Được.” Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy gật đầu: “Anh hứa với em, anh sẽ khỏe mạnh, hoàn hảo không tổn hại trở về trước mặt mấy mẹ con.”

“Như vậy thì đúng rồi.” Nghe được lời hứa của anh, Tống Vy lúc này mới yên tâm, mỉm cười.

Người giúp việc ở trong tối nhìn thấy hai người ôm nhau, đã làm lành thì mỉm cười đầy an ủi mà gật đầu, sau đó vui vẻ rời đi, để lại chỗ này cho hai người, không làm phiền nữa.

Ngay cả Trình Hiệp cũng im lặng đợi ở trong xe không dám bước xuống, cũng không dám lái xe đi, sợ mình gây ra động tĩnh, phá vỡ bầu không khí giữa hai người.

Vậy nên, Trình Hiệp chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, rút điện thoại ra nói chuyện với Bảo Châu, coi chuyện hai người chiến tranh lạnh và chuyện làm hòa như chuyện bát quái nói với Bảo Châu.

Không biết qua bao lâu, lâu tới mức lại có một cơn gió lạnh thổi tới.

Tống Vy không khỏi rùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK