Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1960

Bởi vì cô ta biết rằng mình sợ người đàn ông này, có nghĩa là cô sẽ không bị người đàn ông này thu hút.

Chỉ cần cô ta không động lòng với người đàn ông này, cô ta tin rằng mình sẽ không quay về chìm đắm trong cuộc sống đau khổ lúc trước khi quên anh ta nữa.

Ở phía đối diện, khi Kiều Phàm nhìn thấy Giang Hạ đứng im tại chỗ, hơn nữa còn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình, trong lòng bỗng ảm đạm như có mây mù bao phủ, sắc mặt trở nên khó coi.

Không phải anh tức giận vì người phụ nữ này không nghe lời mình, mà là ánh mắt của cô khiến anh vô cùng kinh ngạc.

Anh nhìn thấy điều đó rất rõ, ánh mắt cô nhìn anh hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, có chăng trong ánh mắt ấy cũng đều là sự đề phòng đối với một người không quen biết.

Ánh mắt đó giống như thể anh ta là một người xa lạ, vậy nên cô không tin tưởng anh ta, cảnh giác với anh ta.

Chẳng lẽ Đường Hạo Tuấn nói cô đã quên anh là thật, không phải là nói dối sao?

Nhận ra điều này, sắc mặt của Kiều Phàm càng lúc càng trở nên khó coi, trong lòng cũng vô cùng nặng nề, rất khó chịu, tức giận nhưng cũng không kém phần hoảng sợ.

Anh ta dường như cảm thấy mình bị mất một thứ gì đó rất quan trọng, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng bức bối.

Nghĩ đến đó, Kiều Phàm lại gằn giọng, một lần nữa hét lớn ra lệnh: “Giang Hạ, tôi kêu cô qua đây!”

“Xin lỗi, tôi không quen anh, vậy nên tôi sẽ không qua đó.” Giang Hạ lắc đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng trả lời một cách bình tĩnh.

Mặc dù rất sợ người đàn ông này, nhưng cô không thể để anh ta dẫn dắt cảm xúc của mình được.

Nếu không ngay cả cô cũng không biết mình sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào.

Nghe thấy những lời nói của Giang Hạ, ba Giang-người đã lo lắng suốt thời gian qua cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ nở một nụ cười.

Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.

Khi Giang Hạ nhìn thấy Kiều Phàm, cô ta không có nảy sinh cảm tình với Kiều Phàm nữa, thậm chí cũng không nhớ ra Kiều Phàm.Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Ông ta cứ luôn lo sợ khi Giang Hạ nhìn thấy Kiều Phàm sẽ lại có tình cảm và rơi vào lưới tình một lần nữa, vậy nên ông ta không muốn để Giang Hạ xuất hiện.

Nhưng hiện tại hành động của Giang Hạ đã khẳng định cô ta sẽ không như những gì ông nghĩ, vậy nên lúc này ông ta yên tâm rồi.

Miễn là Giang Hạ không nảy sinh tình cảm với Kiều Phàm một lần nữa, người làm ba mẹ như bọn họ cũng không cần phải kiêng dè quá nhiều với Kiều Phàm như trước.

Chính vì trước đây Giang Hạ yêu Kiều Phàm sâu đậm nên vợ chồng bon họ không đối xử gì quá đáng với Kiều Phàm, bon họ sợ Giang Hạ thương xót Kiều Phàm, vậy nên mới để cho Kiều Phàm làm tổn thương Giang Hạ sâu sắc như vậy.

Nhưng bây giờ Giang Hạ không còn quan tâm đến Kiều Phàm, vợ chồng bọn họ cũng không cần phải e dè sợ đối xử quá đáng với Kiều Phàm khiến Giang Hạ cảm thấy đau khổ nữa, vì vậy bây giờ bọn họ đã có thể làm tất cả những gì mà họ muốn.

Nghĩ đến đây, ba Giang bỏ cây chổi trong tay xuống, sau đó siết chặt tay lại, đột nhiên đấm vào mặt Kiều Phàm: “Thằng khốn nạn!”

Một tiếng “bụp” vang lên, Kiều Phàm ngã xuống đất, cặp kính trên mặt bay ra, rơi sang một bên vỡ tan tành.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK