Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1278

“Được.” Tống Vy đáp ứng.

Cuộc gọi kết thúc, Hạ Bảo Châu kéo tay của cô: “Vy Vy, ai vậy? Hai người hình như còn nhắc đến tớ.”

Tống Vy một tay cầm ly sữa lên uống một ngụm: “Trần Châu Ánh, nhà thiết kế trang sức của thế hệ thanh niên, cậu quên rồi à, cuộc thi đấu tiếp theo, trang phục chúng ta thiết kế sẽ hợp tác với trang sức thiết kế, vậy nên người đồng hành của tớ chính là Trần Châu Ánh, khi cuộc thi khai mạc, tớ đã nói cho cậu rồi.”

Hạ Bảo Châu vỗ trán: “Cậu không nói, tớ thật sự quên mất, vậy nên tiếp theo tớ cũng là người mẫu của cô ấy sao?’

“Không sai.” Tống Vy gật đầu.

Hạ Bảo Châu cười khổ nhéo má: “Lần này áp lực của tớ càng lớn rồi.”

“Tớ biết, nhưng đây cũng là chuyện tốt, sau này cậu không chỉ hạn chế ở trình diễn trang phục nữa, hoặc chỉ chụp tạp chí trang thời, giới thiết kế trang sức, nói không chừng cũng sẽ tìm cậu.” Tống Vy vỗ mu bàn tay của cô ấy, tỏ ý cô ấy đừng lo lắng.

Hạ Bảo Châu chớp mắt: “Vậy chẳng phải nói, chỉ cần tiếp theo tớ biểu hiện tốt thì sẽ vượt khỏi vòng sao?”

“Không sai.” Tống Vy ừ một tiếng.

Hạ Bảo Châu hít một hơi: “Tớ biết rồi, tớ sẽ biểu hiện thật tốt, dùng hết thực lực của mình, cho dù không so được với những tiền bối kia, ít nhất tớ đã cố gắng rồi.”

“Ừ.” Tống Vy mỉm cười.

Ngày hôm sau, hai người sau khi để lại tụi nhỏ ở biệt thự, bèn ra ngoài đến sân bay đón Trần Châu Ánh.

Vận may không tệ, vừa đến sân bay chưa được bao lâu thì Trần Châu Ánh đã đi ra từ cửa ra.

“Vy Vy.” Cô bá khí quăng vali sang một bên, chạy vài bước, ôm chầm lấy Tống Vy.

Kết quả cảm nhận được bụng có hơi cấn, cô nghi hoặc buông Tống Vy ra, cúi đầu nhìn.

Nhìn cái bụng to của Tống Vy, Trần Châu Ánh vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cô… cô có em bé rồi sao?”

Tống Vy sờ bụng rồi gật đầu: “Phải.”

“Trời ạ, chúng ta hơn nửa năm không gặp, cái bụng này của cô cũng phải khoảng 6-7 tháng rồi nhỉ.” Trần Châu Ánh cũng để tay lên bụng của cô mà sờ.

Tống Vy mỉm cười nói: “Vừa tròn 6 tháng, là sau khi cô rời khỏi thành phố Giang thì không lâu sau đó đã có thai.”

“Như vậy à, thật không tồi, tôi từng gặp Hải Dương và Dĩnh Nhi, bọn chúng quá đáng yêu, bé cưng này chắc chắn cũng sẽ đáng yêu giống như Hải Dương và Dĩnh Nhi.” Trần Châu Ánh lấy tay ra.

Tống Vy nghe lời khen mà cô ấy dành cho con của mình, trong lòng rất là vui: “Cảm ơn lời chúc của cô, đúng rồi, giới thiệu với cô một chút, đây chính là người mẫu của tôi, cô Hạ Bảo Châu.”

Tống Vy chỉ vào Hạ Bảo Châu và nói.

Hạ Bảo Châu buông chiếc vali trong tay ra.

Chiếc vali đó chính là chiếc vali bị Trần Châu Ánh quăng đi.

Cô ấy vừa hay rảnh nên giữ giùm.

Trần Châu Ánh nhìn Hạ Bảo Châu, hai mắt cũng đang phát sáng: “Thì ra cô chính là người mẫu của Vy Vy, khi tôi vừa ra ngoài thì nhìn thấy cô rồi, cổ cánh tay và đôi chân đều rất thon dài, vóc dáng không hề thua kém người mẫu da đen nổi tiếng cả. Vy Vy, cô ấy thật sự rất không tồi, tôi tin cô ấy đeo trang sức tôi thiết kế, nhất định rất đẹp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK