Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 798

Nhưng Tống Vy vui không nổi.

Cô gọi nhiều cuộc như thế anh mới nghe máy, hiển nhiên những cuộc gọi trước không phải anh không thấy, mà là cố ý không bắt máy.

“Chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn hỏi trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng.

Tống Vy run rẩy: “Đường Hạo Tuấn, ban đầu anh đối xử lạnh lùng với tôi, sau đó dọn ra khỏi nhà, bây giờ còn muốn dọn ra khỏi biệt thự, thậm chí đến điện thoại của tôi anh cũng không muốn nhận. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu tôi làm sai chuyện gì thì anh cứ nói ra, tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy!”

Giờ khắc này cô thật sự rất tức giận, không cố kỵ gì mà trút hết những oan ức trong lòng mình ra.

Đường Hạo Tuấn nghe cô khóc nức nở, anh hơi đau lòng, trong mắt cũng có vẻ không nỡ.

Nhưng nghĩ đến cái chết của bố mẹ, anh lại mạnh mẽ ép tình cảm này xuống, lạnh lùng nói: “Em gọi điện cho tôi chính là để nói những lời này sao?”

Tống Vy bị lời của anh chọc tức đến bật cười, lúc cười, nước mắt càng tuôn trào: “Đường Hạo Tuấn, anh vẫn không hiểu sao? Cái tôi muốn là anh thẳng thắn, thẳng thắn! Tôi không biết rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì lại khiến anh đối xử với tôi như vậy. Nếu anh cảm thấy anh không thể tha thứ cho tôi được thì anh có thể nói thẳng với tôi, ly hôn với tôi cũng được, không cần phải dùng bạo lực lạnh với tôi, anh có biết không…”

Cô nghẹn ngào nói: “Anh có biết anh đối xử với tôi như vậy khiến tôi rất đau khổ không? Tôi thà rằng anh trực tiếp đề cập ly hôn, cũng không muốn anh lạnh lùng với tôi.”

“Tôi sẽ không ly hôn.” Nghe tới hai chữ ly hôn, đồng tử Đường Hạo Tuấn hơi co rụt lại, âm thanh khàn khàn nhả ra hai chữ.

Nhưng mà lời này không an ủi được Tống Vy, Tống Vy hít một hơi thật sâu: “Không ly hôn, vậy anh muốn tiếp tục thế này mãi hay sao?”

Đường Hạo Tuấn cụp mắt, không trả lời cô.

Tống Vy khẽ nhắm mắt: “Tôi đã biết rồi, cứ thế đi.”

Nói xong cô liền cúp điện thoại, cả người mỏi mệt đi lên lầu, cô nhốt mình trong phòng, cơm tối cũng không xuống ăn.

Dì Vương cực kỳ lo lắng, bà đi lên gõ cửa, Tống Vy cũng không mở cửa, chỉ nói đây là việc của mình.

Dì Vương nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, sao có thể tin cô không sao được. Nhưng bà khuyên cô không nổi nên chỉ có thể lắc đầu, thở dài xuống lầu.

Hai ngày sau, Tống Vy vẫn luôn mất hồn mất vía, bản thiết kế giao cho khách hàng xảy ra sai sót rất nhiều lần.

Nếu không phải có Giang Hạ phát hiện ra, chặn những bản thiết kế lại thì hậu quả vô cùng khôn lường.

Giang Hạ nhìn Tống Vy tựa như cái xác không hồn, vừa đau lòng vừa tức giận. Cô ấy thật sự không nhịn được nữa, đẩy cửa vào phòng làm việc của cô: “Vy Vy, cậu xem hiệu suất làm việc hai ngày nay của cậu đi!”

Giang Hạ quẳng một đống bản thiết kế lên bàn Tống Vy: “Nên sửa thì không sửa, nên vẽ không vẽ, nên đóng tập thì không đóng, thậm chí văn kiện nhà máy đưa tới cho cậu ký cậu cũng không ký. Làm việc rối tinh rối mù, đây còn là Tống Vy làm việc như sấm rền gió cuốn trước kia sao?”

“…” Tống Vy nhìn những bản thiết kế trên bàn, tự biết đuối lý cúi đầu không nói gì.

Thái độ của Giang Hạ lập tức mềm mỏng hơn rất nhiều: “Vy Vy, cậu xem cậu bây giờ đã thành dạng gì rồi. Trước đây cậu chuyên nghiệp bao nhiêu, bây giờ cả người cậu đều tản ra năng lượng tiêu cực, cũng không chú ý ăn mặc như trước. Không phải chỉ là một người đàn ông thôi à? Sao lại khiến cậu dằn vặt bản thân thành thế này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK