Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1870

Nhưng mà Kiều Phàm chẳng những không biết ơn ông, ngược lại còn cảm thấy nhà họ Giang ông mới là hung thủ hại chết nhà họ Kiều.

Đạo lý gì đây chứ?

Nhà họ Giang ông vô tội mà.

Cho nên, bây giờ ba Giang vô cùng hối hận, hối hận năm đó mình đã giúp đỡ bọn họ.

Nếu như ông sớm biết gia đình mình bởi vì nhà họ Kiều mà sống trong đau khổ nhiều năm như thế, có nói cái gì ông cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của nhà họ Kiều.

“Ông xã à, ông nói xem lần này Hạ có thể quên Phàm được không?” Khóc được một lúc, cảm xúc của mẹ Giang đã tốt hơn nhiều, bà thở sâu, tỉnh táo hỏi.

Ba Giang thở dài: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà cũng không có khả năng, nếu như nó có thể buông bỏ Kiều Phàm dễ dàng như thế thì nó đã không yêu Kiều Phàm rồi, yêu nhiều năm như thế không phải nói bỏ là có thể bỏ.”

Nghe thấy ba Giang nói như vậy, mẹ Giang cũng cảm thấy đau đầu: “Đúng vậy, ông nói xem, rốt cuộc là nhà họ Giang chúng ta đã gây ra nghiệt gì mà lại rơi vào trong tay nhà họ Kiều vậy chứ.”

Nhìn con gái gầy ốm như thế, trong lòng mẹ Giang đau đớn đến co rút.

Ba Giang lại thở dài: “Cứ coi như là đời trước chúng ta nợ nhà họ Kiều đi, cho nên đời này phải trả nợ, mà bây giờ chúng ta rời khỏi thành phố Giang, rời khỏi thành phố Hải đến một quốc gia xa lạ, chúng ta không cần phải nghĩ chuyện gì hết. Sau này, người một nhà chúng ta hãy sống một cuộc sống yên ổn, có lẽ là thời gian dần dần trôi qua, Hạ có thể quên đi Phàm, chỉ cần Hạ buông tay được thì đời này nhà họ Kiều và nhà họ Giang chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

“Ông nói đúng.” Mẹ Giang gật đầu.

Sau đó, bà nghĩ tới chuyện nào đó, có chút áy náy mà nói: “À đúng rồi, cũng không biết là bây giờ Cẩm Thành ra sao nữa, Hạ nói bởi vì thằng bé ngăn cản Phàm buộc Hạ phá thai cho nên đã bị Phàm đánh bị thương nặng phải nhập viện, hai vợ chồng chúng ta còn chưa đến thăm nó nữa.”

“Tôi biết chứ.” Ba Giang thở dài: “Chờ đến khi máy bay hạ cánh thì hỏi chồng của Vy Vy thử đi, không phải là bà có số điện thoại liên lạc đó à? Gọi hỏi chồng Vy Vy về tình huống của Cẩm Thành xem sao, nói ra thì chúng ta nợ Cẩm Thành rất nhiều đó.”

“Còn phải nói, lần này Cẩm Thành cứu Hạ mà phải nhập viện, phần ân tình này chúng ta không thể trả nổi chứ đừng nói chi là lần này chúng ta rời đi liền mang ý nghĩa Cẩm Thành bị Hạ đơn phương chia tay.” Mẹ Giang cười khổ.

Ba Giang nhìn Giang Hạ: “Có lẽ là Cẩm Thành sẽ hiểu cho chúng ta mà, chờ sau khi chúng ta ổn định cuộc sống rồi thì sẽ liên lạc với Cẩm Thành, nói chuyện đàng hoàng với thằng bé.”

“Được.” Mẹ Giang gật đầu. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Sau đó, hai vợ chồng không nói gì nữa, cả hai trông chừng đứa con gái đang ngủ say, rơi vào trầm mặc.

Ở một bên khác, sau khi phần thi của ngày hôm nay kết thúc, Tống Vy và Trần Châu Ánh cùng nhau trở về biệt thự.

Vừa mới trở lại biệt thự, Tống Vy liền nhận được cuộc gọi của Hải Dương: “Mẹ ơi.”

Nghe thấy tiếng gọi non nớt của con trai, trái tim Tống Vy mềm nhũn hóa thành một vũng nước: “Bé cưng, con tìm mẹ có chuyện gì không vậy?”

“Con nhớ mẹ ạ.” Tống Hải Dương cười khanh khách.

Tống Vy cũng cười: “Mẹ cũng nhớ bé cưng nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK