Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1910

“Hôn cũng hôn rồi, em còn trốn cái gì?” Đường Hạo Tuấn trực tiếp đè đầu cô lại, kéo cái đầu hơi cách ra một xíu của cô về lại.

Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh tức giận nói: “Anh lừa em?”

Đường Hạo Tuấn cười tủm tỉm: “Anh có lừa em đâu?”

“Anh bảo em hôn anh, nhưng anh lại quay đầu qua.” Tống Vy trừng mắt nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Anh không nói dối em, anh bảo em hôn anh, nhưng anh đâu có nói bảo em phải hôn mặt anh.”

Nghe đến đây, Tống Vy sững sờ.

Đúng nhỉ, anh không nói là để cô hôn lên mặt anh.

Mà điểm này lúc nãy cô không nghĩ kỹ tới.

Được rồi, lại bị anh lừa.

Tống Vy vừa giận vừa buồn cười: “Thôi, anh mau buông ra đi, chúng ta trở về.”

Đường Hạo Tuấn xoa xoa sau đầu cô, buông cô ra: “Ừ, chúng ta về nhà.”

Tống Vy rất thích câu nói “về nhà” này của anh.

Sáu năm trước, sau khi bị Tống Huy Khanh đuổi ra khỏi nhà họ Tống, cô cho rằng mình không có nhà.

Nhưng giờ đây, Đường Hạo Tuấn đã cho cô một mái ấm khác, một mái ấm hạnh phúc, ấm êm.

Gia đình này là điều cô trân trọng nhất.

“Vâng, về nhà.” Tống Vy chủ động nắm tay anh, cùng người đàn ông bước ra khỏi sân bay.

Về phần hai đứa trẻ, chúng đương nhiên được giao cho vệ sĩ chăm sóc.

Đôi khi người làm ba làm mẹ cũng cần buông tay và sống thế giới hai người của riêng mình.

Trở lại biệt thự, trời đã tối.

Người giúp việc chuẩn bị bữa tối, một nhà bốn người ngồi quanh bàn ăn và bắt đầu dùng bữa.

Trên bàn ăn, Đường Hạo Tuấn đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh quên nói với em một chuyện, có tung tích của Đường Hạo Minh rồi.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Cái gì?” Nghe thấy lời nói của anh, Tống Vy gác đũa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh bảo là có tung tích Đường Hạo Minh rồi?”

“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy nắm chặt đũa: “Anh tìm thấy anh ta ở đâu?”

“Chưa tìm thấy, chỉ là mấy người anh phái đi đã có chút manh mối về nơi ở của Đường Hạo Minh.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

Tống Vy vui mừng khôn xiết: “Thế thì tốt quá, nếu có manh mối, sẽ dễ dàng tìm được Đường Hạo Minh.”

Trong một thời gian dài, kể từ khi Đường Hạo Tuấn cứu cô ra khỏi đảo, Đường Hạo Minh giống như độn thổ, hoàn toàn mất tung tích.

Đường Hạo Tuấn chưa bao giờ từ bỏ việc đi tìm Đường Hạo Minh, nhưng phái bao nhiêu người đi cũng không tìm được tung tích của Đường Hạo Minh, giống như Đường Hạo Minh đã biến mất vậy.

Thời gian qua cô và Đường Hạo Tuấn không nhắc tới Đường Hạo Minh nhiều lắm, dù sao thì cũng chẳng tìm được anh ta, bọn họ cứ nhắc tới chuyện này, ngoại trừ khó chịu ra thì cũng chẳng có ích lợi gì. Tốt hơn hết là khỏi nhắc, lỡ như một ngày nào đó sẽ có manh mối?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK