Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1974

Nếu phải bỏ đứa bé đi để cứu ba mình, cô không làm được.

Nhưng cũng như vậy, bỏ mặc ba mình để giữ lại đứa bé, cô cũng không làm được.

Vì vậy, hiện tại, cô thực sự không biết phải làm thế nào.

Mẹ Giang hiểu con gái mình, nhìn thấy cô như vậy, bà ấy biết cô đang nghĩ gì, trong lòng đầy bất lực.

Bà ấy nắm lấy tay Giang Hạ: “Được rồi, Hạ, đừng nghĩ nhiều nữa, mẹ biết con đang khó xử chuyện gì, có điều con yêu tâm, mẹ sẽ không để con khó xử đâu.”

“Mẹ?” Giang Hạ ngạc nhiên nhìn mẹ Giang, không hiểu câu nói này của mẹ Giang là có ý gì.

Mẹ Giang cười với cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Được rồi, trước tiên chúng ta đến bệnh viện thăm ba con và thăm Kiều Phàm, yên tâm đi, ba con sẽ không có chuyện gì đâu, đứa bé trong bụng con cũng sẽ không có chuyện gì.”

Nếu Kiều Phàm đã hận nhà bọn họ như vậy, hận đến mức muốn nhà bọn họ chết đi.

Vậy được, vậy thì dùng tính mạng già này của bà ấy để trao đổi vậy.

Nếu bà già này chết đi có thể rửa sạch mối hận thù giữa Kiều Phàm với nhà họ Giang, có thể khiến Kiều Phàm bỏ qua cho Hạ và chồng mình.

Vậy bà ấy sẽ hoàn thành ý nguyện của anh ta.

Có điều những chuyện này, bà ấy không thể nói với Hạ và chồng mình.

Nếu không, bọn họ sẽ không đồng ý, nói không chừng chồng bà ấy sẽ chết thay bà ấy.

Dù sao, sự việc này là do chồng bà ấy gây ra, chồng bà ấy nhất định sẽ vì vậy mà tự trách mình, cảm thấy mình càng làm dấy lên mối hận thù giữa nhà họ Giang với Kiều Phàm, muốn chết thì cũng phải là ông ấy chết.

Ông ấy nhất định sẽ nghĩ như vậy, sau đó nhất định sẽ tự kết liễu mình trước mặt bà ấy.

Mà Giang Hạ cũng vậy, cô sẽ cảm thấy rằng tất cả những điều này là lỗi của cô khi yêu Kiều Phàm, đều là lỗi của cô khi cô cứ khăng khăng muốn giữ đứa bé này.

Vì vậy, để ngăn cản bà ấy, Hạ sẽ nhất định sẽ bỏ đứa bé đi như Kiều Phàm mong muốn.

Tóm lại, dù thế nào đi nữa, gia đình ba người bọn họ sẽ phải hy sinh một người.

Nếu phải hy sinh, bà ấy hy vọng sẽ là mình.

Nghĩ đến đó, mẹ Giang thở dài một hơi và kéo Giang Hạ đi ra ngoài.

Giang Hạ nhìn mẹ Giang, luôn cảm thấy rằng mẹ mình hình như đang có tâm sự gì đó nhưng không nói ra.

Có điều Giang Hạ cũng không hỏi, cô biết rằng mẹ mình chắc chắn sẽ không nói.

Nếu nói ra thì đã không có tâm sự rồi.

Hai mẹ con đi xe đến bệnh viện ở thị trấn.

Ba Giang lúc này đang ngồi hút thuốc trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng bệnh của Kiều Phàm, cả người trông có vẻ mệt mỏi và già nua.

Ba Giang như vậy khiến cho sống mũi của Giang Hạ không khỏi cay cay, hai mắt cũng đỏ hoe.

Cô biết rằng ba mình đã không còn trẻ nữa, nhưng hiện tại cô mới hoàn toàn nhận thức được ông ấy đã già hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.

Rõ ràng chỉ mới hơn năm mươi tuổi mà trông giống như một ông lão sáu mươi bảy mươi, thậm chí có một số ông lão sáu mươi bảy mươi tuổi còn trông trẻ hơn ông ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK