Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1800

Nghe thấy lời của Hàn Thư, biểu cảm của Giang Vân Khê trở nên rất tái nhợt: “Nghiêm… nghiêm trọng như vậy sao?”

“Đương nhiên, tôi không có tâm tư lừa cô, đây đều là sự thật, nếu cô không tin, có thể tự mình đi nghe ngóng thì biết điều tôi nói, rốt cuộc có phải thật hay không.” Hàn Thư nhún vai.

Giang Vân Khê cắn chặt môi dưới, cơ thể cũng run rẩy theo, sống lưng lạnh toát.

Cô ta chưa từng nghĩ, hành vi của cô ta vậy mà có thể dẫn tới hậu quả như vậy.

Cô ta chỉ nghĩ, dùng thiết kế của người khác đi liều với Tống Vy thôi.

Sao lại nghiêm trọng tới mức có thể bị phong sát, hoặc phải ngồi tù chứ?

“Vậy tôi bây giờ phải làm sao?” Răng môi của Giang Vân Khê run rẩy hỏi.

Cô ta bây giờ thật sự hối hận rồi, hối hận hôm qua khi Trần Châu Ánh hỏi cô ta có muốn rút khỏi cuộc thi không, cô ta không có rút.

Càng hối hận sáng hôm nay, biết rõ hai người Tống Vy đã biết rõ tác phẩm của cô ta không phải là của cô ta, cũng không có rút lui, cũng vẫn đâm đầu vào cái vực sâu này.

Lúc này Giang Vân Khê cũng sắp sụp đổ rồi.

Hàn Thư nheo mắt lại nói: “Lựa chọn duy nhất của cô hiện nay là trước khi hai người Tống Vy vạch trần cô trước, cô đạp hai người Tống Vy xuống.”

“Tôi đương nhiên biết, nhưng dùng cách gì?” Giang Vân Khê mặt mày vặn vẹo nói: “Nếu tôi có cách, tôi bây giờ đã làm rồi, còn cần hỏi cô sao?”

“Cách rất đơn giản, trong tay tôi có một cách.” Hàn Thư mỉm cười lắc lư chiếc điện thoại.

Giang Vân Khê nhìn cô ta với ánh mắt sáng rực: “Cách gì?”

“Tôi biết Tống Vy cũng dính tới sao chép.” Hàn Thư thốt ra lời nói kinh người.

Giang Vân Khê trợn to mắt: “Cô nói cái gì, Tống Vy cũng sao chép sao?”

Hàn Thư gật đầu: “Không sai, cô ta đã sao chép, cho nên cô chỉ cần trước một bước tung ra chuyện Tống Vy sao chép, đạp cô ta xuống địa ngục, như vậy cô không phải an toàn rồi sao? Như thế nào? Cách này của tôi được chứ?”

Giang Vân Khê gật đầu liên tục: “Được, đâu chỉ là được, thật sự là quá được, chỉ là cô làm sao biết cô ta sao chép, cô có bằng chứng gì sao?”

“Bằng chứng đương nhiên có.”

Nói xong, Hàn Thư lần nữa ấn vào điện thoại, sau đó để điện thoại ở trước mặt cô ta: “Cô nhìn hai bức hình này, bên trái là thiết kế của một blogger không nổi tiếng, mà bên phải là thiết kế của Tống Vy, tuy hai thiết kế này là một cái là váy, một cái là đồ bộ, nhưng độ giống nhau của bản thiết kế lại rất cao, hơn nữa thiết kế bên trái đăng lên mạng vào tháng 6 năm ngoái, mà của Tống Vy lại đăng lên tạp chí vào tháng 7 năm ngoái, cho nên đây là bằng chứng thép Tống Vy sao chép.”

“Cái này là thật sao?” Giang Vân Khê kích động tới mức giật lấy điện thoại, đưa mắt sát gần điện thoại, phấn khích nhìn.

Phấn khích, nhãn cầu đều đang run rẩy.

Hàn Thư gật đầu: “Đương nhiên là thật, trừ phi cô là kẻ ngốc, nếu không cô lẽ nào nhìn không ra hai tác phẩm này có độ tương đồng quá cao hay sao? Tác phẩm của Tống Vy đăng sau, cho nên rõ ràng là Tống Vy sao chép, tôi lúc đầu khi phát hiện cái này, cả người cũng rất kinh ngạc, sau đó thì tôi biết, cơ hội trả thù của tôi tới rồi, vì vậy tôi lại ở trên mạng bắt đầu tra tìm những tác phẩm mà Tống Vy sao chép, bởi vì tôi cảm thấy, cô ta muốn sao chép không thể chỉ sao chép một cái, chắc chắn còn có cái khác, quả nhiên, tôi tìm được rất nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK