Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1354

Tống Vy lắc đầu lại gật đầu: “Vừa rồi tôi đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, cho nên mới không cầm chắc ly nước, nhưng bây giờ đã không sao rồi, có điều trong lòng lại trống rỗng, cảm thấy rất không tốt, giống như đã xảy ra chuyện gì vậy, khiến tôi không thể yên tâm.”

Nghe thấy lời này, Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu đưa mắt nhìn nhau.

Cuối cùng Hạ Bảo Châu mỉm cười nói: “Chắc chắn là cậu nghĩ nhiều rồi, hay là cậu về phòng nghỉ ngơi một lát đi, có lẽ là cậu quá mệt rồi.”

“Phải đó Vy Vy, cô về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay quả thật đã làm việc rất lâu rồi, tôi cũng có hơi mệt, chứ đừng nói cô còn mang thai.” Trần Châu Ánh ngáp một cái rồi nói.

Tống Vy để bút chì xuống: “Có lẽ thật sự là tôi quá mệt rồi, vậy được, tôi về phòng nghỉ trước, Hải Dương và Dĩnh Nhi làm phiền hai người chăm sóc.”

“Yên tâm đi, tới giờ cơm chúng tớ gọi cậu.” Hạ Bảo Châu xua tay, ý bảo cô mau về phòng.

Tống Vy nhoẻn khóe miệng, cười miễn cưỡng, cô đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, trở về phòng ở tầng hai.

Buổi tối, Hạ Bảo Châu quả nhiên gọi cô dậy.

Trên bàn ăn, Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh thấy Tống Vy mặt mày vẫn không ổn lắm thì bắt đầu trở nên lo lắng.

“Vy Vy, cậu vẫn ổn chứ?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Không, tớ nghĩ rằng là tớ quá mệt, nghỉ ngơi một lúc là không sao, nhưng sau khi tỉnh dậy, trong lòng tớ vẫn rất bất an, thậm chí còn nghiêm trọng hơn ban chiều, tớ có phải nghi ngờ thật sự xảy ra chuyện gì rồi không.”

“Nhưng chúng ta đều yên lành, không có xảy ra chuyện gì cả, Hải Dương và Dĩnh Nhi cũng bình thường ở đây.” Hạ Bảo Châu nhìn hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ đồng loạt gật đầu.

Mắt của Trần Châu Ánh chợt nheo lại, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Chúng ta ở đây, sếp Đường không ở đây.”

Nghe thấy lời này, đồng tử của Tống Vy chợt co rút, cơ thể có hơi run rẩy.

Hạ Bảo Châu càng không dám tin mà nuốt nước bọt: “Không đâu, một người giỏi như sếp Đường, chắc sẽ không xảy ra chuyện đâu, có lẽ là chúng ta nghĩ nhiều, không có bất kỳ ai xảy ra chuyện gì cả.”

Cô ấy vừa dứt lời thì nhìn thấy Trình Hiệp đi tới.

Biểu cảm trên mặt Trình Hiệp không tốt lắm, vô cùng nghiêm nghị, hốc mắt cũng đỏ rồi, hình như đã khóc.

“Hiệp anh làm sao vậy?” Hạ Bảo Châu đứng dậy, kéo cánh tay của Trình Hiệp, quan tâm hỏi: “Có phải là trong nhà anh xảy ra chuyện gì không?”

Trình Hiệp khẽ lắc đầu: “Không phải là anh, mà là…”

Anh ta nhìn sang Tống Vy.

Trái tim của Tống Vy đập thịch thịch, siết chặt đôi đũa của mình: “Anh muốn nói, Hạo Tuấn xảy ra chuyện rồi sao?”

Miệng của Trình Hiệp há ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào, chỉ nặng nề gật đầu.

Mọi người bàng hoàng.

“Không phải chứ, thật sự là sếp Đường xảy ra chuyện rồi!” Trần Châu Ánh kinh ngạc che miệng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK