Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1993

Cô ấy có Kayako làm đối thủ, nhưng còn Tống Vy, trước giờ đều một mình bước đi trên con đường đầy hoa này, chẳng hề có đối thủ ngang tầm với Tống Vy đi cùng cô ấy.

Cũng vì vậy, trong ngành thiết kế thời trang này, Tống Vy sẽ cảm thấy rất cô đơn, đồng thời đánh mất cảm giác kích thích.

Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương: “Tớ cũng cảm thấy bản thân rất đáng thương, bởi vì không có đối thủ, tớ chẳng biết mình có tiến bộ hay không, lần nào cũng phải nhờ sư phụ tới kiểm tra, thế nên tớ cũng rất hy vọng đối thủ của mình sẽ xuất hiện, nếu vậy thật, tớ nghĩ cuộc sống thiết kế của mình sau này sẽ vô cùng rực rỡ, phấn khích, không còn cô đơn như trước nữa.”

“Hy vọng là vậy.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó như nhớ tới chuyện gì, cô ấy lại mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Tô Huyền… không phải, Tống Huyền, cô ta bây giờ thế nào? Điên thật rồi hả?”

Lần trước Vy Vy từng nới với cô ấy rằng, Tống Huyền kia điên rồi.

Nhưng dưới góc nhìn của cô ấy, bản thân Tống Huyền đã không phải hạng người tốt lành gì, rất có thể cô ta đã giả điên để được thả ra ngoài cũng không chừng.

Nghe thấy câu hỏi của Trần Châu Ánh, biểu cảm trên mặt Tống Vy cũng nghiêm túc hơn nhiều, cô ứng tiếng đáp lại: “Điên thật rồi, trước đó Hạo Tuấn cũng từng phái người sang đó để kiểm tra những lời bác sĩ nói, xem xem rốt cuộc Tống Huyền là điên thật hay giả điên, cuối cùng người mà Hạo Tuấn sai đi đã báo tin về rằng người thật sự xảy ra chuyện rồi.”

“Vậy sao, vậy thì tốt rồi.” Trần Châu Ánh lôi từ thùng để đồ trong ra hai lon cà phê, ném cho Tống Vy một lon, sau đó khui lon còn lại nhấp một ngụm, nói tiếp: “Chỉ cần cô ta điên thật, cậu không cần lo lắng mai mốt cô ta đột ngột trốn khỏi bệnh viện tâm thần tới tìm cậu gây sự nữa.”

“Đúng vậy.” Tống Vy tay cầm lon cà phê, không định uống, khóe miệng khẽ nhếch nở nụ cười nhàn nhạt: “Thật ra dù Tống Huyền không phát điên, tớ cũng không lo cô ta sẽ giả chết chạy trốn giống lần trước, bởi vì Hạo Tuấn đã sai người cài vào người cô ta một con chip, là con chip chuyên dùng để định vị cô ta, do chuyện này Hạo Tuấn bí mật sai người làm, nên chính Tống Huyền cũng không biết, dù cô ta có trốn được thật cũng sẽ bị người của chúng tớ tìm thấy thôi.”

“Lợi hại, đúng là cao tay.” Trần Châu Ánh kinh ngạc bật ngón cái với cô.

Tống Vy mỉm cười: “Lúc đầu bọn tớ cũng không nghĩ tới chuyện này, sau khi nghe Hải Dương nhắc nhở, Hạo Tuấn mới sai người đi làm.”

“Thì ra là vậy, Hải Dương đúng là thiên tài nhí mà.” Trần Châu Ánh tán dương.

Nụ cười trên mặt Tống Vy càng thêm rực rỡ.

Đúng vậy, ai làm mẹ mà không thích nghe con mình được người khác khen ngợi chứ.

“Nhưng mà Vy Vy nè.” Trần Châu Ánh uống một ngụm cà phê, quay sang nhìn Tống Vy: “Cậu và sếp Đường thật sự tính nuôi Tống Huyền mãi hả?”

“Không thì phải làm sao?” Tống Vy cười cười: “Thật ra cũng không tính là nuôi, chỉ là chuyển cho bệnh viện tâm thần một khoản tiền, để Tống Huyền nửa đời sau có một nơi dừng chân thôi, hơn nữa làm vậy cũng không cần thấp thỏm lo lắng một kẻ điên như cô ta chạy ra ngoài gây hại cho xã hội, với cả, xem như sự báo đáp của tớ và Hạo Tuấn dành cho bà mai đi.”

“Bà mai?” Trần Châu Ánh ngơ ngác: “Ý cậu là sao? Chuyện cậu và sếp Đường quen nhau rồi về chung một nhà, đừng nói là công lao của Tống Huyền đó nhé?”

Tống Vy khẽ vuốt cằm: “Xem như vậy đi.”

“Kể tớ nghe coi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?” Trần Châu Ánh giữ chặt tay cô, hào hứng hỏi.

Tống Vy vuốt tóc: “Hay là thôi đi, nói thế nào thì đó cũng là khoảng thời gian mà chính tớ cũng không dám nhìn lại, dù rằng đó là lần đầu tớ và Hạo Tuấn gặp nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK