Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1630

Sau khi biết tin Lâm Giai Nhi chết, anh ta đã vội vàng chạy đến đây. Vào cái khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Giai Nhi, Mạnh Ngọc lập tức sụp đổ, sau đó anh ta ngồi bệt bên thi thể của cô ta. Cả người đều đắm chìm trong đau đớn và tuyệt vọng.

Dù gì Giai Nhi cũng là người duy nhất mà anh ta yêu trong suốt mười mấy năm qua. Khi Giai Nhi chết đi, anh ta là người khó mà chấp nhận được nhất.

Vậy nên lúc đó, anh ta đã vô thức muốn bất chấp tất cả để đi theo Giai Nhi. Có lẽ khi ở dưới đó, hai người sẽ có một kết cục tốt đẹp hơn.

Nhưng kể từ lúc bắt đầu nảy sinh suy nghĩ đó, anh ta thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện sau này ba mẹ phải sống như thế nào.

Thấy sắc mặt Mạnh Ngọc trắng bệt, Đường Hạo Tuấn siết chặt hai tay rồi ngồi xuống đấm một đấm vào mặt Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc r3n rỉ một tiếng và ôm lấy đầu trong vô thức.

Sau khi đấm xong, Đường Hạo Tuấn lạnh lùng châm chọc: “Thì ra cậu thật sự nghĩ như thế à, đúng là con trai ngoan của ba mẹ cậu đấy. Họ nuôi nấng cậu trưởng thành thế mà cậu lại muốn chết vì tình, đúng là hiếu thảo thật!”

Cả người Mạnh Ngọc run lên, anh ta không dám đáp lại lời nào.

Vì anh ta không có cách nào để phản bác cả.

Quả thật, anh ta là một đứa con bất hiếu.

Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt Mạnh Ngọc, Đường Hạo Tuấn thấy thế bèn đứng dậy nói: “Tôi thật sự không hiểu Lâm Giai Nhi có điểm gì tốt mà cậu lại thích cô ta như thế. Thích tới mức tình nguyện chết theo cô ta. Cô ta làm nhiều việc thất đức như vậy, không phải cậu nên ghét cô ta sao? Sao lại thích cô ta đằng đẵng 10 năm không thay lòng cơ chứ?”

Mạnh Ngọc đưa tay lên che mắt, khoé miệng có chút chua xót, khàn giọng đáp: “Tôi cũng không biết nữa, tình yêu kỳ lạ như thế đấy, thích chỉ đơn giản là thích thôi.”

Đường Hạo Tuấn cau mày: “Đây mà là câu trả lời sao?”

Mạnh Ngọc nhắm mắt không đáp.

Đường Hạo Tuấn cũng không thèm đếm xỉa gì tới anh ta nữa. Anh cầm lấy chiếc khăn tay do Trình Hiệp đưa tới rồi ưu nhã lau tay mình: “Thôi quên đi, điều gì nên nói tôi cũng đã nói cả rồi. Nếu cậu muốn đi theo Lâm Giai Nhi thì đi đi, chắc chắn tôi sẽ không ngăn cản cậu. Còn chuyện của ba mẹ cậu, sau này tôi cũng sẽ không quản nữa, cậu tự mình lo liệu đi.”

Nói xong, anh vứt thẳng khăn tay lên người Mạnh Ngọc, đút hai tay vào túi quần rồi xoay người bước về phía thang máy.

Trình Hiệp không đi theo ngay mà nhìn hai tên bảo vệ rồi chỉ vào Mạnh Ngọc, ý là để bọn họ trông chừng Mạnh Ngọc, đừng để anh ta làm chuyện gì dại dột. Sau khi sắp xếp xong xuôi thì Trình Hiệp mới đuổi theo Đường Hạo Tuấn.

Anh ta biết tuy ngoài mặt giám đốc bảo sẽ không ngăn cản bác sĩ Mạnh tự tử nhưng nhất định trong lòng cũng không hi vọng bác sĩ Mạnh tự tử thật. Nếu không giám đốc đã không cố tình đến đây một chuyến, không cố tình nhắc tới ba mẹ của bác sĩ Mạnh để thuyết phục anh ta mà là dù Mạnh Ngọc có làm gì thì giám đốc cũng không quan tâm.

Nói cho cùng thì giám đốc cũng chỉ là người ăn ngang nói ngạnh nhưng mềm lòng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK