Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1708

Cô không ngạc nhiên khi nhắc tới việc hai đứa trẻ nhớ cô, còn thường xuyên nhắc tới cô mãi.

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nhìn vị trí của cô đến mức thất thần, điều này khiến cô rất kinh ngạc.

Cô quay đầu, mỉm cười như không nhìn người đàn ông: “Chồng ơi, thì ra anh còn có thể thất thần nhìn chỗ em, anh nhớ em vậy à.”

Đường Hạo Tuấn cũng không ngờ rằng dáng vẻ bản thân hai ngày nay ngẫu nhiên thất thần lại bị dì Vương phát hiện không nói, còn nói cho Tống Vy, anh không khỏi lạnh lẽo liếc mắt nhìn dì Vương, sau đó ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi: “Không có, anh là người sẽ làm thế à?”

“Trước kia không phải, nhưng hiện tại thì phải.” Tống Vy còn chưa nói gì, dì Vương đã lên tiếng trước vạch trần anh.

Trình Hiệp lấy hành lý của Tống Vy từ cốp xe ra nghe thấy, cũng vội vàng gật đầu phụ họa một câu: “Không sai, mợ chủ, tôi cũng có thể chứng minh dì Vương nói thật, bởi vì hai ngày nay tổng giám đốc ở trong văn phòng cũng nhìn ảnh cô mà thất thần.”

Đường Hạo Tuấn không ngờ rằng ngay cả Trình Hiệp cũng bán đứng anh, anh nhướn mày lạnh lùng nhìn về phía Trình Hiệp.

Trình Hiệp ỷ vào Tống Vy ở chỗ này, ỷ vào bạn gái mình là bạn của Tống Vy, đương nhiên bây giờ anh ta không sợ Đường Hạo Tuấn, ngược lại thản nhiên ngẩng đầu nhìn trời, coi như mình không phát hiện ánh mắt cảnh cáo Đường Hạo Tuấn.

Khóe miệng Đường Hạo Tuấn khẽ giật.

Rất tốt, dám không để anh vào mắt, xem sau này anh xử Trình Hiệp thế nào.

“Chồng à, bây giờ không phải một mình dì Vương nói như thế nữa, ngay cả trợ lý Trình cũng nói vậy rồi, anh còn không thừa nhận sao? Nói nhớ em thì cứ thừa nhận đi, đây đâu phải chuyện mất mặt gì đâu, hơn nữa hai ngày nay em cũng rất nhớ anh đó.”

Cô mỉm cười nhìn anh, thậm chí dứt khoát tiến lên ôm anh một cái, sau đó hai tay ôm cổ anh hỏi: “Cho nên anh thật sự không nhớ em sao?”

Đường Hạo Tuấn đối mặt với dáng vẻ chờ mong lại ấm ức của cô, bỗng nhiên cười khẽ, ôm eo cô trả lời: “Nhớ.”

“Vậy anh nhớ em đến thất thần là giả sao?”

“Là thật!” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Thôi vậy, nếu đã bị dì Vương và Trình Hiệp nói thẳng, vậy còn không bằng trực tiếp thừa nhận đi.

Tống Vy mỉm cười xán lạn: “Cái này đúng rồi, hơn nữa em rất cảm động, dù sao có thể nhớ em đến mức thất thần, vậy đủ để nói rõ em quan trọng với anh cỡ nào.”

“Không phải.” Dì Vương gật đầu: “Dù sao hai ngày cô không ở đây rõ ràng tâm trạng cậu chủ không vui, hơn nữa có đôi khi còn rất lo lắng khẩn trương, tôi đoán lần trước cô bị tên khốn Đường Hạo Minh dẫn đi, giờ đây đã tạo thành bóng ma rất lớn cho cậu chủ, cho nên thời gian dài cô không ở đây, cậu chủ cứ mãi như thế.”

Nghe thấy vậy, nét tươi cười trên mặt Tống Vy tan biến, sau đó hổ thẹn nhìn người đàn ông: “Xin lỗi chồng, làm anh lo lắng rồi.”

“Không sao, đợi đến bắt được Đường Hạo Minh, anh sẽ không như vậy.”

Dù sao sau lưng Đường Hạo Minh còn có một tổ chức, thế lực rất lớn, mặc dù bên cạnh cô có vệ sĩ bảo vệ, nhưng cũng khó bảo đảm Đường Hạo Minh sẽ không chui vào khoảng trống làm tổn thương cô.

Cho nên anh lo lắng đề phòng như thế.

Nhưng cũng may hai ngày trôi qua, cô đã bình an trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK