Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 980

Tống Vy nghe xong thì bĩu môi, trong lòng ngoài càng xem thường Lâm Giai Nhi ra thì lười nói thêm cái gì.

Ngược lại thì Hạ Bảo Châu không nhịn được mà mở miệng: “Vy Vy, Lâm Giai Nhi gì gì đó, tầm nhìn cũng quá bé rồi, nếu đã quen biết với Đường tổng, vậy chắc chắn cũng là cô chủ nhà giàu, là một cô chủ nhà giàu, trong mắt vậy mà chỉ có đàn ông, vì một người đàn ông biến bản thành thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, thật là khiến người ta thổn thức.”

Tuy cô ấy chưa từng gặp Lâm Giai Nhi đó.

Có điều nghe miêu tả vừa rồi của Đường tổng thì biết, người đó nhất định là một người cuồng yêu.

Tống Vy nhìn thấy sắc mặt đen xì của Đường Hạo Tuấn, che miệng cười: “Bảo Châu, người đàn ông mà cậu nói đó, chính là sếp của cậu, chồng của tớ.”

“Hả?” Hạ Bảo Châu đờ người, không dám tin mà nhìn qua Đường Hạo Tuấn.

Nhìn thấy góc nghiêng đẹp trai lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, Hạ Bảo Châu sặc nước bọt, toát mồ hôi lạnh rồi cười ngượng ngùng: “Ha ha, ờm Đường tổng, tôi không biết, ai kêu anh vừa rồi không nói rõ, tôi còn tưởng người anh nói là người đàn ông khác.”

“Hửm?” Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Vậy nên tôi không nói rõ, vẫn là lỗi của tôi sao?”

“Không không không, tôi không có ý này, tôi chỉ là… Vy Vy.” Hạ Bảo Châu mặt mày khổ sở nhìn sang Tống Vy cầu cứu.

Tống Vy lau nước mắt vì cười chảy nước mắt ở khóe mắt: “Được rồi Hạo Tuấn, cậu ấy thật sự không biết là anh, anh đừng trách cậu ấy, có điều lời cậu ấy nói cũng đúng, tầm nhìn của cô Lâm quả thật quá bé rồi.”

Đường Hạo Tuấn nhếch môi không tiếp lời, rõ ràng là mặc nhận.

Trên thực tế, anh cũng không biết tại sao Lâm Giai Nhi lại yêu anh sâu đậm như vậy.

Có điều cũng chả sao cả, cô ta có yêu anh nữa, anh cũng sẽ không động lòng với cô ta.

Buổi chiều, Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ về nước.

Tống Vy và Hạ Bảo Châu tiễn bọn họ ở sân bay.

Trước khi lên máy bay, Tống Dĩnh Nhi ôm Tống Vy khóc không thành tiếng, không muốn rời khỏi mẹ.

Tuy Tống Hải Dương không giống như em gái, nhưng mắt cũng đỏ hoe, rõ ràng cũng rất không nỡ.

Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy bằng ánh mắt thâm tình.

Lúc đó, Tống Vy suýt nữa không nhịn được, trực tiếp mua vé máy bay đi cùng với mấy ba con.

Có điều cuối cùng cô vẫn nhịn được.

Ba ba con đi vào lối đi VIP, mãi cho tới khi không nhìn thấy nữa, Tống Vy mới buông tay xuống, sau đó ôm lấy Hạ Bảo Châu ở bên cạnh.

Hạ Bảo Châu biết cô buồn, vỗ nhẹ vào lưng của cô mà an ủi.

An ủi khoảng mười mấy phút, Tống Vy ngẩng đầu, lau nước mắt, mỉm cười: “Được rồi Bảo Châu, tớ không sao, cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn gì chứ, chúng ta cũng quay về thôi.”

Tống Vy đồng ý.

Trên xe, Hạ Bảo Châu thấy cảm xúc của cô có hơi chán trường, suy nghĩ một lát thì nói: “Vy Vy, đừng buồn nữa, tớ biết cậu không nỡ xa Đường tổng và bọn trẻ, nhưng các cậu có thể video call mỗi ngày, hơn nữa Đường tổng đã nói rồi, nửa tháng sau sẽ dẫn bọn trẻ tới thăm cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK