Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 572

Ngay khi vừa mở máy lên thì lập tức nhảy ra rất nhiều tin nhắn, trong đó tin nhắn của Giang Hạ là nhiều nhất.

Tống Vy nhấp vào, nhìn thấy Giang Hạ gửi cho cô một đoạn video, trong video là màn pháo hoa và khinh khí cầu rất đẹp mắt, bất ngờ thay chính là cảnh tượng của đêm qua.

Giang Hạ hỏi cô, anh Đường và cô Tống trên đó có phải là cô với Đường Hạo Tuấn không.

Xem ra màn pháo hoa long trọng của đêm qua đã huyên náo tới mức nhà nhà đều biết rồi.

Cũng đúng, màn pháo hoa đẹp như thế, làm sao có thể không bị người ta quay lại rồi đăng lên mạng chứ, lúc này trên mạng chắc chắn rất sôi nổi, đều đang bàn tán về thân phận của “anh Đường và cô Tống”.

Nghĩ vậy, Tống Vy khẽ mỉm, cô lười đánh chữ nên dùng luôn tin nhắn thoại để trả lời Giang Hạ: “Đúng vậy, là bọn tớ đấy.”

Đoán chắc rằng Giang Hạ lúc này đang nghịch di động nên sau khi cô đáp lại chưa được vài giây thì tin nhắn của Giang Hạ đã truyền đến, cũng là tin nhắn thoại: “Tớ đã đoán rồi mà, cả cái thành phố Giang này, những người có khả năng thuyết phục chính phủ cho bắn pháo hoa chỉ có họ Đường với họ Tống mà thôi, tức là chỉ có tổng giám đốc Đường và cậu. Sao vậy, sao lại đột nhiên lãng mạn thế?”

Tống Vy trở tay xoa phần lưng ê ẩm của mình, vừa đau đớn vừa hạnh phúc vừa bất lực đáp lời: “Xem như là sự bù đắp cho đêm hôm trước.”

“Thì ra là vậy.” Giang Hạ hiểu ra rồi gật đầu: “Xem ra tổng giám đốc Đường cũng biết lãng mạn đấy chứ, tớ còn tưởng tính cách lạnh lùng của anh ấy sẽ giống hệt như lão cán bộ chính trực, không biết chuyện gì cả, thẳng đến mức không thể thẳng được nữa.”

Tống Vy bị chọc cười.

Thực ra những gì Giang Hạ nói không sai, Đường Hạo Tuấn có tính cách như vậy quả thực không thể nghĩ ra ý tưởng lãng mạn như đêm qua.

Nhưng anh cũng có tấm lòng đó, nếu không cũng sẽ không giao toàn quyền phụ trách cho Mạnh Ngọc đi sắp xếp, bởi vì anh biết Mạnh Ngọc giỏi hơn anh về khoản này.

“Đang nói chuyện với ai đấy?” Lúc này, Đường Hạo Tuấn đã tắm xong bước ra, vừa lau khô tóc vừa nhìn Tống Vy đang bật cười, vậy là anh không khỏi hỏi.

Tống Vy cũng không giấu anh, nhìn anh đáp: “Là Giang Hạ.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Tống Vy bấm nút nghe máy: “Được rồi Giang Hạ, tạm thời không nói chuyện với cậu nữa, tớ đang bận rộn đây nè.”

Giang Hạ đáp lại cô bằng một icon OK.

Thấy thế, Tống Vy khẽ nở nụ cười, tắt màn hình di động rồi vươn tay nhặt quần áo trên mặt đất, chuẩn bị rời giường rửa mặt.

Nhưng chỗ ấy của cô rất đau, lại thêm đang ở giữa giường nên cánh tay của cô không thể nào duỗi xuống giường được.

Bất đắc dĩ, cô đành phải bĩu môi nhìn Đường Hạo Tuấn với vẻ mặt đáng thương, muốn anh giúp đỡ mình.

Đường Hạo Tuấn hiểu ý của Tống Vy, bở môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: “Đi luôn xuống không phải là xong sao?”

“Em không mặc quần áo!” Tống Vy hờn dỗi liếc anh.

Đường Hạo Tuấn hếch cằm lên: “Anh biết, cơ thể của em từ trên xuống dưới có chỗ nào anh chưa từng thấy đâu, cần gì phải thẹn thùng?”

“Anh…” Tống Vy bị chọc giận vì lời nói mặt dày mày dạn của anh, cầm gối đầu lập tức ném về phía anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK