Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 942

Tô Huyền thấy cô không mắc lừa nên ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng mặt thì vẫn giữ nụ cười: “Cô Tống khiêm tốn quá rồi.”

“Không phải tôi khiêm tốn, tôi chỉ nói thật thôi. Được rồi cô Tô, bên này không có vải tôi cần, tôi sang bên kia xem đây.”

Nói xong, Tống Vy đi về hướng khác.

Hạ Bảo Châu đi tới bên cạnh cô: “Vy Vy, vừa rồi tớ nghe thấy hết, Tô Huyền đúng là nham hiểm, cố ý khen cậu có năng khiếu trước mặt nhiều nhà thiết kế như vậy, còn nói cậu có thể vào tổ A, chẳng phải đang gây thù chuốc oán cho cậu nữa à?”

Dù sao thì rất nhiều nhà thiết kế muốn vào tổ A, Tô Huyền nói Vy Vy có thể vào được, vậy tổ A sẽ mất đi một vị trí.

Những nhà thiết kế đó không nhìn Vy Vy bằng ánh mắt thù địch mới lạ, nói không chừng sau này còn muốn ngáng chân Vy Vy ấy chứ.

Tống Vy nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Bảo Châu, cười nói: “Được rồi, tớ không tức, cậu đừng tức nữa. Chính vì tớ biết mục đích của cô ta, thế nên mới không mắc bẫy đấy.”

“Nhưng tớ thấy khó chịu, cậu cũng đâu có đắc tội với cô ta, rốt cuộc tại sao cô ta lại nhắm vào cậu vậy?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Tớ cũng không biết, có thể là thù địch giữa thí sinh với nhau. Dù sao thì những nhà thiết kế chúng tớ đều là đối thủ cả, cô ta đánh bại được một người thì xác suất để cô ta vào sâu hơn sẽ lớn hơn.”

“Nhưng tớ thấy không đơn giản như vậy.” Hạ Bảo Châu đắn đo nói: “Vy Vy, cậu không nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn bóng lưng cậu lúc cậu đi qua cô ta đâu, hung ác lắm, như chỉ muốn ăn thịt cậu vậy, giờ tớ nhớ lại mà lưng đổ mồ hôi lạnh.”

“Thật à?” Tống Vy day đầu mày.

Hạ Bảo Châu gật mạnh đầu: “Thật, tớ chắc chắn không nhìn nhầm. Ai không biết còn tưởng cậu giết ba mẹ cô ta đấy, nếu không sao cô ta lại nhìn cậu như vậy.”

Tống Vy mím môi không lên tiếng.

Lúc này cô mới biết, Tô Huyền thù địch cô đến thế.

Rốt cuộc là tại sao?

Đang suy nghĩ, Hạ Bảo Châu bỗng đưa một sấp vải đến trước mặt cô: “Vy Vy, đây có phải loại cậu cần không, tớ thấy thẻ bên trên ghi vải sa tanh, cuốn sổ cậu cầm cũng viết cái này.”

Suy nghĩ bị cắt ngang, Tống Vy nhìn vải trắng như đang phát sáng trước mắt, cười gật đầu: “Đúng rồi, cảm ơn cậu, Bảo Châu.”

“Được rồi.” Hạ Bảo Châu xua tay.

Tống Vy lại đi sang kệ bên cạnh chọn số vải còn lại, sau đó quay về bàn may, bắt đầu cắt vải may váy.

Bỗng chốc trong căn phòng lớn vang lên tiếng các loại máy may và tiếng xé vải, vô cùng náo nhiệt.

Tống Vy tập trung may váy, cô chọn kiểu cắt lập thể đơn giản nhất, chẳng lâu sau, đường nét một chiếc váy dần thành hình.

Ba tiếng sau, váy đã hoàn thành.

Các nhà thiết kế khác cũng lần lượt hoàn thành tác phẩm, chỉ có một số ít nhà thiết kế vẫn đang tiếp tục.

“Ấy?” Tống Vy nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trong số ít đó có cả Tô Huyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK