Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2070

Anh là người, sao có thể là ma quỷ gì đó được.

“Tôi đã không phải là ma quỷ, vậy cô sợ tôi cái gì?” Kiều Phàm nhìn chằm chằm vào cô hỏi.

Miệng Giang Hạ há ra: “Tôi…”

Cô tôi nửa ngày vẫn không nói ra được.

Cô không thể nói, cô quả thật không xem anh là ma quỷ.

Anh không phải ma quỷ, nhưng sự sợ hãi anh đem lại cho cô không khác gì ma quỷ?

Thấy Giang Hạ lại cúi đầu, lại làm con rùa rụt cổ, trong lòng Kiều Phàm ít nhiều cũng có chút mệt mỏi.

“Bỏ đi, cô đi ra ngoài đi.” Anh lại xua tay, bảo cô đi ra ngoài.

Anh biết, sự sợ hãi của cô với anh, là vì những chuyện mà bản thân anh đã làm với cô.

Cho dù bây giờ cô không nhớ được, nhưng ẩn sâu trong ý thức của cô vẫn không thể quên được.

Nên lúc đối diện với anh, cô mới thận trọng, dè dặt như vậy, bất an như vậy, không thể ở cùng với anh một cách tự nhiên.

Xem ra bản thân anh còn phải đi một con đường rất dài nữa.

Vẻ mặt Kiều Phàm u ám nghĩ.

Giang Hạ nhìn vẻ mặt của anh có chút không được tốt, nghĩ là mình chậm chạp không thể bình tĩnh để đút canh cho anh ăn, nên sắc mặt của anh mới không được tốt, trong lòng đột nhiên càng thêm căng thẳng và thấp thỏm.

“Anh Kiều…”

“Đi ra ngoài.” Cô vẫn chưa nói xong, đã bị Kiều Phàm ngắt lời một lần nữa.

Miệng Giang Hạ hơi mở ra, hình như còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn ánh mắt không được xía vào của anh, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, quay người đi ra ngoài.

Sau khi cô rời đi, Kiều Phàm day ấn đường, sau đó chịu đựng cảm giác khó chịu do băng gạc gây ra, bưng bát canh sườn lên, chậm rãi ăn.

Giang Hạ không biết tay của anh không chỉ có thể sử dụng được, còn có thể sử dụng một cách tốt như vậy.

Lúc này, cô đã đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến chiếc ghế băng trên hành lang rồi ngồi xuống, định đợi một lúc, rồi lại đi vào xem Kiều Phàm ăn xong chưa.

Anh không muốn để cô nhìn thấy anh ăn canh, vậy cô chỉ có thể đợi anh ăn xong rồi đi vào.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Giang Hạ thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn, là mẹ Giang và ba Giang cùng nhau đi đến.

Giang Hạ đứng dậy: “Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?”

“Đến xem con thế nào.” Mẹ Giang cười trả lời.

Ba Giang gật đầu: “Đúng vậy, để một mình con ở đây chăm sóc cậu ta, người làm ba mẹ như chúng ta sao có thể yên tâm được.”

Ánh mắt của ba Giang rơi vào cửa phòng bệnh bên cạnh nói.

Giang Hạ đỡ hai vợ chồng ngồi xuống, sau đó trả lời: “Ba mẹ yên tâm đi, con sẽ không có chuyện gì đâu, nói đến thì anh cũng khá dễ ở chung, chỉ là có lúc bản thân con không buông xuống được, nên rất thận trọng và dè dặt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK