Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1211

“Trình Hiệp đi điều tra rồi, tin là rất nhanh sẽ có kết quả.” Đường Hạo Tuấn để cằm trên đỉnh đầu cô, cọ cọ trả lời.

Tống Vy bị anh cọ hơi ngứa, nhưng cũng không giãy dụa, lặng lẽ nhắm mắt lại: “Vậy là được rồi…”

Cô ngáp một cái.

Đường Hạo Tuấn nghe thế, cúi xuống nhìn cô: “Buồn ngủ rồi ?”

“Ừ, hai ngày nay luôn bận việc của Tống Huy Khanh, không nghỉ ngơi đàng hoàng.” Tống Vy mỏi mệt trả lời.

Đường Hạo Tuấn vỗ vỗ lưng cô: “Muốn ngủ thì ngủ đi, anh ở đây với em.”

“Được rồi.” Tống Vy nở nụ cười, ôm thắt lưng anh, thiếp đi.

Đường Hạo Tuấn chờ cô ngủ rồi, mới nhẹ nhàng ôm cô khỏi chỗ ngồi, đặt lên giường.

Ngày hôm sau, là ngày Tô Thu thực hiện án, cũng là đám tang của Tống Huy Khanh.

Bầu trời âm u, khiến người ta cảm giác rất nặng nề.

Tống Vy mặc bộ đầm đen dài, trước ngực đeo một bông hoa hồng trắng, bưng một ly nước trái cây đứng trước cửa sổ phòng nghỉ, ánh mắt bình tĩnh nhìn khách tham gia đám tang bên ngoài.

“Chị à.” Lúc này, tiếng Tống Kim vang lên ở đằng sau.

Tống Vy xoay người: “Làm sao vậy?”

“Anh rể kêu em tới xem chị đang làm gì thôi.” Tống Kim cười trả lời.

Anh ta cũng mặc một cây đen, trước ngực đeo một bông hoa hồng trắng, tuy là cười, nhưng hốc mắt vẫn hơi ướt, rõ ràng đã khóc.

“Không làm gì, chỉ nhìn lanh quanh thôi, anh rể em đâu?” Tống Vy uống một ngụm nước trái cây rồi hỏi ngược lại.

Tống Kim xoa xoa cần cổ đau nhức: “Anh rể đang dắt theo Hải Dương và Dĩnh Nhi nói chuyện hợp tác với ông giám đốc nào đó, cho nên không tới được, kêu em tới, chị à, sắp tới giờ rồi, tro cốt của Tống… ba đã để lên xe, chúng ta nên xuất phát đi tới nghĩa trang.”

“Được rồi, vậy đi thôi.” Tống Vy nhìn đồng hồ, sắp tới giờ thật rồi.

Tống Kim gật đầu: “Em đi nói với mọi người.”

Dứt lời, anh ta đi ra ngoài.

Không lâu sao, Đường Hạo Tuấn dắt hai đứa nhỏ tới .

Tống Vy biết, bọn họ tới đón cô, cô cười cười rồi đi qua.

“Khóc?” Đường Hạo Tuấn nhìn đôi mắt ửng đỏ của Tống Vy, nhỏ tiếng hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Không đâu, chỉ là tâm trạng hơi nặng nề, không khóc được.”

Hai đứa nhỏ cũng không khóc.

Bọn nhỏ không có tình cảm gì với ông ngoại Tống Huy Khanh này, cho nên sẽ không buồn, đau khổ muốn khóc.

Đường Hạo Tuấn cũng thế.

“Đi thôi, lên xe trước.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay Tống Vy.

Tống Vy ừ một tiếng, đi theo anh về phía chiếc xe đằng trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK