Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 375

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn trầm xuống, cũng nhấc chân đi vào.

Mấy phút sau, anh ra khỏi thang máy, tới trước cửa chung cư của Tống Vy.

Cửa chung cư đang đóng, anh không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng lại nghe thấy tiếng từ bên trong truyền tới: “Vy Vy, tôi là ai?”

Kiều Phàm!

Đường Hạo Tuấn lập tức nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cửa phòng trước mặt.

Ngay sau đó, giọng của Tống Vy cũng vang lên, nhưng giọng cô rất lạ, không có chút dao động, có vẻ vô cùng máy móc: “… Anh là tổng giám đốc Đường.”

“Đoán đúng rồi!” Kiều Phàm nhìn người phụ nữ dưới thân, thấp giọng cười.

Tuy anh ta rất ghét việc bản thân bị cô xem là Đường Hạo Tuấn.

Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần anh ta có được cô là được!

Kiều Phàm đè Tống Vy lên tủ giày, nâng cằm cô lên, cúi đầu muốn hôn xuống.

Khi bờ môi anh ta sắp chạm tới môi Tống Vy thì cửa chung cư đột nhiên bị đá mạnh ra.

Kiều Phàm giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Thấy Đường Hạo Tuấn ở ngoài cửa, vẻ mặt lập tức trở nên hung tợn: “Lại là anh, sao lần nào cũng là anh tới phá hoại chuyện tốt của tôi!”

Đường Hạo Tuấn không để ý tới lời này của Kiều Phàm, chậm rãi thu chân về, sau đó sầm mặt đi vào nhà, kéo Tống Vy lại bên mình, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, xem xét tình hình của cô.

Thấy quần áo cô vẫn còn nghiêm chỉnh, không có dấu vết bị bắt nạt mới thở phào một hơi.

Nhưng rất nhanh, Đường Hạo Tuấn lại phát hiện ra Tống Vy có điểm kỳ lạ.

Vẻ mặt cô vô cảm, không nói năng gì, ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng, giống như một con rối gỗ không có linh hồn, vừa nhìn là biết có vấn đề.

“Anh làm gì cô ấy rồi?” Ánh mắt như muốn giết người của Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Kiều Phàm, giọng nói lạnh như băng.

Nhưng Kiều Phàm không chút sợ hãi, ngược lại còn điên cuồng cười: “Anh đoán xem!”

Huyệt thái dương của Đường Hạo Tuấn gằn lên, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, lập tức tiến lên bóp cổ Kiều Phàm, sau đó dần dần siết chặt: “Tôi không rảnh mà chơi trò suy đoán với anh. Tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy rồi?”

Kiều Phàm không ngờ Đường Hạo Tuấn lại trực tiếp ra tay với anh ta, hơn nữa còn rất mạnh tay, cả người anh ta đều ngây ra.

Có điều rất nhanh anh ta đã hoàn hồn trở lại, nhìn thoáng qua Tống Vy ở phía sau Đường Hạo Tuấn, càng cười điên cuồng hơn: “Anh có hỏi thêm mấy lần nữa cũng vậy thôi. Tôi sẽ không nói cho anh biết.

Có giỏi thì anh giết tôi đi.”

Đường Hạo Tuấn thấy dáng vẻ anh ta như vậy, lông mày nhíu chặt, đột nhiên nhớ ra đây là một kẻ điên có tâm lý bệnh hoạn.

Mà loại điên này thường không sợ chết, thế nên có uy hiếp Kiều Phàm cũng vô dụng.

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn chán ghét đẩy Kiều Phàm ra.

Kiều Phàm ngã xuống đất, che cổ ho khan kịch liệt, ho tới nỗi gân xanh trên cổ nổi hằn lên, mặt đỏ gay gắt, mắt kính cũng xiêu vẹo trên mũi như muốn rơi xuống.

Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy đang ngây ngốc tới trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Tôi sẽ không giết anh, nhưng tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

Dứt lời, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc đang trực đêm, thế nên nghe máy rất nhanh: “Tìm tôi có việc gì thế?”

Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, nói ra tình hình của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK