Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2209

Kiều Phàm thấy vậy, cũng không nhịn được mà khẽ cười một tiếng: “Sự lo lắng của em là đúng, đợi An An lớn hơn, quả thật phải sửa tính của An An, không thể để nó giống như bây giờ ai cũng không phòng bị.”

“Phải, tôi và Hạo Tuấn đều cho rằng như vậy, sẽ giúp đứa nhỏ không có lương tâm này sửa tính.” Tống Vy nhìn cậu bé trong lòng Kiều Phàm nói.

Kiều Phàm để An An lên chân, sau đó dùng tay trêu đùa với đứa trẻ trong lòng.

Cậu bé không thích cử động, bị anh ta trêu chọc, tay cũng không nhúc nhích, chỉ cười với anh ta.

Kiều Phàm thấy vậy, mỉm cười bất lực mà lắc đầu: “Đứa trẻ quả thật có hơi lười.”

“Đúng vậy, đứa trẻ sơ sinh lười như vậy, tôi cũng là lần đầu tiên thấy.” Tống Vy cười rồi nói: “Có điều như vậy cũng tốt, dễ trông.”

“Cũng đúng.” Kiều Phàm gật đầu, tiếp tục chơi với An An ở trong lòng.

Tống Vy lại đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh, chuẩn bị đi vệ sinh.

Khi Đường Hạo Tuấn đi xuống thì nhìn thấy trong phòng khách chỉ còn một mình Kiều Phàm, hơn nữa Kiều Phàm cúi đầu đang nói cái gì đó.

Đường Hạo Tuấn nhìn kỹ lại, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt vô cùng nhăn nhúm.

Đó là An An!

Nhìn thấy con trai út của mình được Kiều Phàm trêu đùa ở trong lòng, anh tức tới mức mặt tối sầm lại.

Anh rảo bước đi tới, chất vấn Kiều Phàm: “An An sao lại ở trong lòng của anh?”

Nếu không phải sợ đột nhiên giật lại An An, sẽ dọa tới thằng bé.

Anh chắc chắn sẽ không để An An ở thêm một giây trong lòng Kiều Phàm.

Kiều Phàm ngẩng đầu, nhìn Đường Hạo Tuấn với vẻ mặt đen xì, đôi môi cong lên: “Đương nhiên là vợ của anh giao cho tôi.”

“Không thể nào!” Đường Hạo Tuấn không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp phủ nhận.

Người đàn ông này vì sự ích kỷ của mình, đã tổn thương Hải Dương.

Người để ý đứa trẻ như Tống Vy, sao còn đưa đứa trẻ tới trước mặt Kiều Phàm?

Huống chi, còn là đứa trẻ bé như An An.

Ngộ nhỡ người này làm gì với An An, An An ngay cả phản ứng cũng không thể.

Tống Vy lúc này không ở đây, chị Trương cũng không ở đây, rất có khả năng là Kiều Phàm tự mình bế đứa trẻ đi ra.

Chỉ là không biết Kiều Phàm sao lại biết An An ở đâu, mới có thể chuẩn bị bế An An đi ra.

“Chuyện này có gì không thể chứ?” Kiều Phàm vỗ nhẹ lưng của An An, vừa dỗ An An ngủ, vừa nhìn Đường Hạo Tuấn, trên mặt cười như không cười: “Không tin, anh tìm vợ của anh hỏi thử.”

“Tôi đương nhiên sẽ tìm cô ấy hỏi, nhưng bây giờ đưa đứa trẻ cho tôi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng chìa tay ra, muốn bế An An đi.

Nhưng Kiều Phàm lại không nghe lời của anh, ngược lại đưa một tay ra, làm một động tác im lặng ở bên môi: “Đợi một lát, đợi tôi sau khi dỗ thằng bé ngủ, tôi tự nhiên sẽ trả cho anh, có điều đứa trẻ này tinh thần hình như có chút không tốt lắm, chỉ là không ngủ.”

Anh ta cúi đầu nhìn An An, An An vẫn mở đôi mắt to tròn đó của cậu bé nhìn Kiều Phàm.

Vừa nhìn, còn vừa mở miệng cười.

Cười một cái thì nước dãi lại chảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK