Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1121

Tống Vy xem giờ: “Bây giờ mới gần trưa, mình tìm nơi nào ăn cơm trước đã. Ăn xong tớ đi thăm Tô Huyền, thăm xong cô ta thì đến sân bay đón Tiểu Kim.”

“Là em trai của cậu à?” Hạ Bảo Châu tò mò hỏi.

Hồi còn ở đại học thành phố Giang cô ấy có nghe Tống Vy nhắc đến còn có cậu em trai nhưng chưa gặp bao giờ.

“Ừ.” Tống Vy gật đầu, cười đáp.

Hạ Bảo Châu cười hì hì: “Em cậu trông thế nào? Chắc chắn rất đẹp trai nhỉ, Vy Vy đẹp thế này cơ mà.”

Nhắc đến đây, cô ấy thực sự không thể không xuýt xoa sao ông trời lại sinh ra Tống Vy xinh đẹp đến thế.

Đừng nói đàn ông, ngay chính cô ấy cũng có lúc thất thần vì khuôn mặt quả thực quá đẹp của Tống Vy.

Tống Vy càng cười tươi hơn: “Cậu muốn biết thì tối nay cậu sẽ được gặp. Được rồi, ăn cơm đi.”

Hạ Bảo Châu thấy Tống Vy không muốn nói nhiều, trong lòng càng nhộn nhạo nhưng cũng chẳng thể làm gì, không thể ép cô nói.

Cũng chỉ có thể đợi đến tối gặp thôi.

Hai người tìm một nhà hàng đồ Tây yên tĩnh, gọi hai đĩa bít tết.

Lúc ăn cơm, Hạ Bảo Châu bỗng nhìn thấy gì đó, ngạc nhiên chớp mắt nhìn: “Vy Vy, kia không phải là Hàn Thư à? Sao cô ta lại làm phục vụ bàn ở đây?”

Tống Vy ngoái đầu ra sau nhìn thấy Hàn Thư mặc đồng phục của nhà hàng đang cầm rẻ lau dọn dẹp bàn ăn.

Hình như vì không thích công việc này nên khuôn mặt Hàn Thư nhăn nhó, nhưng cô ta vẫn vùi đầu làm trong đau khổ.

Tống Vy nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Chỉ một bộ phận nhỏ người mẫu tham gia cuộc thi quốc tế có công ty đưa đến thôi, còn phần lớn họ đều do nhà thiết kế tự tìm. Hàn Thư được Tô Huyền tìm đến, dù sao công ty sau lưng Hàn Thư cũng không có sức lớn đến thế, nói thẳng ra là cô ta nhận việc riêng.”

“Tớ biết mà, nhưng tớ thì không tính trong đó. Tớ được tổng giám đốc Đường giới thiệu với Vy Vy, hì hì, nhận hai phần lương liền.” Hạ Bảo Châu cười đắc ý.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Ừ. Thông thường nhận việc riêng sẽ vi phạm hợp đồng công ty, công ty cũng sẽ không tài trợ tiền cho Hàn Thư nữa, cho nên mấy tháng nay là Tô Huyền trả lương cho Hàn Thư. Nhưng Tô Huyền xảy ra chuyện, đương nhiên không trả lương cho cô ta được nữa. Cô ta thì không có tiền, không về được nên chỉ có thể ở lại làm thuê.”

Lúc trước cô từng nghe Hạo Tuấn nói chuyện này.

Dù sao Hàn Thư cũng là người mẫu của Tống Huyền, Tống Huyền bị bắt, đương nhiên cô cũng muốn hỏi tình hình của Hàn Thư.

Hạ Bảo Châu bừng hiểu: “Thì ra là vậy. Nói thế thì cô ta bị Tô Huyền liên lụy rồi.”

Dù sao thì ngoại trừ việc hay nhảy ra đá đểu dè bỉu các cô ra thì Hàn Thư cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.

Người đánh cô ấy ngất, nhốt Tống Vy trong nhà vệ sinh là Tô Huyền và Linda.

“Được rồi, kệ cô ta đi. Đợi đến lúc thị thực của cô ta hết hạn thì cô ta sẽ bị trục xuất về nước.” Tống Vy bưng cốc sữa lên uống, không muốn nói chuyện về Hàn Thư nữa.

Hạ Bảo Châu thấy cô không nói đương nhiên cũng không nhắc tới.

Hàn Thư ở nơi xa cũng nhìn thấy hai người mà trong lòng cô ta cảm thấy hận muốn chết.

Vốn dĩ cô ta là người mẫu sáng giá, nhưng rồi chỉ bởi vì các cô đánh hạ Tô Huyền nên hại cô ta không thể tiếp tục ở lại tham gia cuộc thi quốc tế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK