CHƯƠNG 1939
“Như vậy sao.” Trần Châu Ánh gật đầu, không nói gì.
Rất nhanh, đã đến biệt thự.
Tống Vy và Trần Châu Ánh xuống xe, đi vào biệt thự.
Người giúp việc đã làm xong bữa tối.
Hai người ngồi vào phòng ăn, bắt đầu ăn cơm.
Trong khoảng thời gian ăn cơm, Đường Hạo Tuấn gọi video đến.
Trần Châu Ánh thấy vậy, vội vàng gắp mấy miếng thức ăn, cầm bát rời đi.
Dùng lời của cô ấy để nói chính là không muốn ăn cơm cùng với Tống Vy, nếu không lát nữa thứ ăn được không phải là cơm mà là cẩu lương.
Tống Vy nhìn bóng lưng của cô ấy, có chút dở khóc dở cười, lắc đầu sau đó nhận cuộc gọi video.
Cuộc gọi video vừa được kết nối, khuôn mặt vô cùng đẹp trai của người đàn ông xuất hiện trên màn hình.
Tống Vy cười nói: “Ăn cơm chưa chồng?”
“Vẫn chưa, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ ăn.” Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ nói.
Thời gian trong nước với ở đây mặc dù chênh lệch không nhiều, nhưng vẫn chênh nhau một tiếng, nên chưa ăn cơm cũng là điều rất bình thường.
“Chuyện của Tống Huyền, anh đã biết rồi.” Đường Hạo Tuấn lên tiếng nói.
Tống Vy biết anh muốn nói chuyện này, mỉm cười: “Nói thật, lúc em biết, vẫn có chút bất ngờ, dù sao Tống Huyền bị nhốt ở đó lâu như vậy, bây giờ mới bị điên, đủ thấy ý chí của cô ta kiên cường như thế nào.”
“Nhưng ở một nơi như kia, cho dù có kiên cường thì kết quả cuối cùng cũng sẽ như vậy thôi.” Đường Hạo Tuấn khẽ nói.
Tống Vy gật đầu: “Nói không sai.”
“Anh nghe người của bên kia nói, em định cứ nuôi Tống Huyền như vậy?” Đường Hạo Tuấn nhìn người phụ nữ.
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy, bây giờ Tống Huyền là người điên, em định để cho cô ta ở đó cả đời, nếu không cũng không thể thả cô ta ra để đi làm hại người khác đún không?”
Dù sao một bệnh nhân tâm thần, ai biết sẽ gây ra nguy hiểm gì cho xã hội.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Vậy thì làm theo ý của em.”
Dù sao chút tiền kia, bọn họ cũng không phải không trả được.
“Cảm ơn sự ủng hộ của chồng.” Nghe thấy lời nói của người đàn ông, trong lòng Tống Vy lập tức cảm thấy ấm áp, giọng điệu cũng không khỏi trở nên làm nũng.
Người đàn ông nghe thấy cô làm nũng, đôi mắt tối lại, yết hầu lăn lên lăn xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Khụ, được rồi, không nói những chuyện này nữa, em ăn cơm trước đi.”
Anh không định nói chuyện tiếp với cô.
Nếu không cơn nóng thiêu đốt trong lòng sẽ không thể biến mất được.
“Được, vậy em ăn cơm trước đây, có gì ngày mai rồi nói chuyện tiếp.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, cúp cuộc gọi video.
Tống Vy đặt điện thoại xuống, sau đó gửi tin nhắn cho Trần Châu Ánh, tỏ ý mình đã kết thúc cuộc gọi video rồi, cô ấy có thể quay trở lại.