Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2032

Cô biết rằng người bạn tốt của cô vừa mới được đoàn tụ với chồng con của mình, chắc hẳn còn rất nhiều điều để nói.

Cho nên hiện tại cô ấy không vào quấy rầy bọn họ, chờ cả nhà trò chuyện xong thì vào cũng không muộn.

Tống Vy cũng biết ý của Trần Châu Ánh, nên khi thấy Trần Châu Ánh không đi theo mình, cô cũng không nói gì.

Ngay sau đó đã vào đến phòng nghỉ.

Sau khi bước vào, Tống Vy cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cô đột nhiên dừng lại, nheo đôi mắt đẹp lại nhìn trái nhìn phải, cố gắng xem trong phòng khách có chuyện gì.

Hai đứa nhỏ và Đường Hạo Tuấn cũng dừng lại.

Tống Hải Dương chớp chớp mắt hỏi: “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?”

Tống Vy ngửi mùi trong không khí: “Hình như mẹ ngửi được mùi kỳ lạ.”

“Mùi gì vậy ạ?” Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu, nói với vẻ mặt khó hiểu: “Dĩnh Nhi không ngửi thấy mùi kỳ lạ nào cả.”

“Là một mùi tanh.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Không ngờ mũi cô lại nhạy cảm như vậy, có thể ngửi thấy loại mùi này.

“Mùi tanh?” Lúc đầu Tống Dĩnh Nhi hơi ngây ra, sau đó nghĩ tới cái gì đó, hai mắt sáng lên: “Con biết, là an…h…”

Trước khi con bé có thể nói hết lời, Tống Hải Dương đã che miệng lại.

“Đồ ngốc, đừng nói.” Tống Hải Dương tức giận nói với Tống Dĩnh Nhi.

Tống Dĩnh Nhi tự biết mình sai, chớp chớp mắt: “Huhuhu.”

Xin lỗi anh trai, cô bé không phải cố ý.

Ngay khi nghe mẹ nói mùi sữa tanh, cô bé đã bất giác muốn nói rằng nó đến từ trên người anh trai .

Căn bản chưa phản ứng được là điều này còn không được nói ra.

Tống Vy nhìn hành động của hai đứa nhỏ, đôi mắt nheo lại đầy nghi hoặc: “Hải Dương, các con đang giấu mẹ điều gì à?”

“Không có gì ạ.” Tống Hải Dương lắc đầu như trống bội, một mực khẳng định rằng mình không giấu giếm gì cả.

Tống Dĩnh Nhi dù bị cậu bé che miệng, cũng không có ngăn cản nỗi việc cô bé gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với anh trai, không giấu diếm gì cả.

Nhưng chúng càng làm vậy, càng chứng tỏ chúng có vấn đề.

Tống Vy biết chắc chắn hai đứa nhỏ đang giấu mình gì đó, nhưng chúng không muốn nói thì cô cũng không tiện ép hỏi hai đứa nhỏ. Vậy là cô dời mắt sang người đàn ông bên cạnh: “Chồng, anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ở đây có mùi sữa tanh nồng vậy?”

Tuy Hải Dương và Dĩnh Nhi cũng còn đang uống sữa.

Nhưng hai đứa nhỏ đã uống sữa bột, không thể có mùi sữa tanh nồng như vậy được.

Loại mùi sữa tanh này, thường đều là sữa dê hoặc của người, sữa mẹ mới có mùi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK