Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1830

“Dựa theo những gì bản thân Giang Vân Khê khai, là Hàn Thư chủ động tìm tới cô ta, Giang Vân Khê hãm hại tớ sao chép, cũng là ảnh Hàn Thư lấy ra, cho nên Giang Vân Khê mới đồng ý hợp tác với Hàn Thư.” Tống Vy nhún vai nói.

Trần Châu Ánh trợn mắt: “Giang Vân Khê này thật là một kẻ ngu xuẩn, một tí đầu óc cũng không có, người như này vậy mà còn đi hãm hại người khác, thật sự khiến người ta không biết nói gì.”

Tống Vy mỉm cười: “Cậu nói đúng, người không có não, làm chuyện xấu đã định sẵn là thất bại.”

Giang Vân Khê không phải chính là ngu xuẩn sao?

Không có đi điều tra thân phận của Hàn Thư, không có tìm hiểu con người của Hàn Thư thì trực tiếp tin Hàn Thư, hợp tác với Hàn Thư.

Đương nhiên, điều này cũng không có gì, điều nực cười nhất vẫn là lúc Giang Vân Khê cầm những bức ảnh kia của Hàn Thư, đều không đi kiểm chứng có vấn đề hay không.

Cho nên Giang Vân Khê không xui xẻo thì ai xui xẻo?

Ngược lại là Hàn Thư, tiến bộ hơn trước đây không ít, ít nhất đầu óc sử dụng tốt hơn trước kia một chút.

“Được rồi, không nói hai người này nữa, phía cảnh sát quay về điều tra lại Hàn Thư, nếu bắt được Hàn Thư thì sẽ liên lạc với tớ, nếu không bắt được thì kêu chúng ta tự mình cẩn thận, dù sao chuyện này Hàn Thư không có phạm pháp, chỉ là đưa ảnh cho Giang Vân Khê, gây lên một tác dụng xui giục, mà xúi giục này không cấu thành thương tổn quá lớn, cho nên cho dù bắt được Hàn Thư, cũng chỉ phê bình dạy dỗ một phen thì sẽ thả.”

“Cũng phải.” Trần Châu Ánh gật đầu, không nói gì nữa.

Hai người tìm một nhà hàng tây cao cấp, sau khi đỗ xe xong thì đi vào nhà hàng bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, hai người thấy thời gian vẫn còn, không vội trở về, định đi dạo phố mua sắm.

Dù sao tới tối, Tống Vy còn phải đến sân bay đón Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ.

Chuyến đi dạo phố này đã kéo dài 2-3 tiếng.

Tuy Tống Vy và Trần Châu Ánh không có mua thứ gì, cơ bản đều chỉ xem.

Bọn họ một người là nhà thiết kế trang phục, một người là nhà thiết kế trang sức, gu thẩm mỹ hơn xa người bình thường, cho nên đối với quần áo giày dép túi xách ở trên thị trường, thật ra đều rất khó nhìn trúng.

Bởi vì cái bọn họ dùng không phải là tự mình thiết kế thì là đồ chuyên đặt riêng.

Cho nên chuyến đi dạo phố, cũng chỉ là việc giết thời gian một cách thuần túy.

Rất nhanh thì tới buổi tối.

Trần Châu Ánh lái xe chở Tống Vy đến sân bay, đằng sau có hai vệ sĩ là đám Đại Vệ, lái xe ngay sát, bảo vệ bọn họ.

Đến sân bay thì đã 9 giờ rồi.

Tống Vy đứng ở lối ra VIP, vừa nhìn thời gian, vừa nhìn lối ra: “Sao còn chưa ra.”

Vừa rồi cô cũng nghe thấy thông báo máy bay hạ cánh rồi, vị trí hạ cánh vừa hay là chỗ Đường Hạo Tuấn nói với cô, vị trí dừng của máy bay tư nhân của anh.

Cho nên theo lý mà nói, đám Đường Hạo Tuấn nên ra ngoài rồi mới đúng, sao lâu như vậy trôi qua, cũng không có ra ngoài?

Thấy Tống Vy sốt ruột, dáng vẻ sợ xảy ra chuyện, Trần Châu Ánh ngáp một cái, mở miệng khuyên: “Vy Vy, đừng lo lắng, có thể tổng giám đốc bọn họ có chuyện gì trì hoãn một lát, rất nhanh sẽ ra ngoài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK