Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 934

Người phụ nữ run rẩy: “Tổng giám đốc Đường, không phải tôi, là cô Lâm, tôi không có bỏ thuốc, mà tôi chỉ ra mặt phụ trách đưa anh về phòng nghỉ ngơi, rồi tiết lộ với anh rằng tôi đã bỏ thuốc mà thôi, như vậy anh sẽ không nghi ngờ cô Lâm, nên mọi chuyện đều do cô Lâm sắp xếp, chứ không liên quan đến tôi.”

“Quả thật là cô không bỏ thuốc, nhưng những chuyện cô làm đủ để phá hoại gia đình tôi, nên tôi sẽ không bao giờ tha cho người như cô.” Dứt lời, Đường Hạo Tuấn liền xoay người rời đi.

Người phụ nữ chết lặng, ngồi ngơ ngác dưới sàn, nước mắt rơi lã chã.

Cô hối hận rồi, cô thật sự hối hận rồi, sao cô lại bị chín trăm triệu đó che mờ mắt, rồi quên mất người mình định tính kế, là tổng giám đốc tập đoàn Đường thị.

Anh là Diêm Vương sống trong giới kinh doanh ở thành phố Giang, nếu bị anh bắt được, dù không chết cũng bị lột da, tại sao lúc đó cô lại tin tưởng câu nói có thể an toàn rút lui của Lâm Giai Nhi chứ?

Lâm Giai Nhi còn bảo, nếu cô thật sự bị tổng giám đốc Đường bắt được, thì cô ta sẽ tới cứu cô, nhưng giờ cô ta đang ở đâu?

Nghĩ đến đây, người phụ nữ bi thương vừa khóc vừa cười, về tương lai tối tăm của mình.

Đường Hạo Tuấn ra khỏi phòng nhốt người phụ nữ, rồi đi về phía thang máy.

Trình Hiệp theo sát phía sau hỏi: “Tổng giám đốc Đường, người phụ nữ đó phải xử trí thế nào?”

“Cậu đã tra ra thân phận của cô ta chưa?” Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hỏi ngược lại.

Trình Hiệp gật đầu: “Tôi đã tra ra rồi, người phụ nữ đó là gái hồng lâu, có danh tiếng nhất định ở trong giới, khoảng thời gian trước nhà họ Lưu cũng vì cô ta mà ầm ĩ đến mức tối mày tối mặt.”

“Ồ?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trình Hiệp bấm thang máy nói: “Người phụ nữ này từng quan hệ lén lút với tổng giám đốc Lưu, khoảng thời gian trước còn giả vờ mang thai tới nhà thách thức, chọc bà Lưu tức đến mức suýt nhảy lầu, nhưng tổng giám đốc Lưu vẫn đứng về phía cô ta, đến khi ba mẹ bà Lưu ra mặt, chèn ép tổng giám đốc Lưu mới dẹp được mọi chuyện.”

Đường Hạo Tuấn híp mắt cười khẩy: “Xem ra, về chuyện khác, người phụ nữ này cũng không sạch sẽ, nếu đã như thế, thì đưa cô ta tới Phi Bộ đi, tiện thể nói với bà Lưu một tiếng.”

“Tôi hiểu rồi.” Trình Hiệp đẩy mắt kính lên gật đầu.

Phi Bộ là nơi rất không sạch sẽ, rất hỗn loạn.

Nếu người phụ nữ này được đưa đến đó, thì có thể tưởng tượng được số phận sau này của cô ta, không bị nhiễm bệnh, cũng chết trong tay đủ loại đàn ông.

Đáng đời, vì chút tiền mà dám tính kế tổng giám đốc Đường.

Số phận của người phụ nữ cứ thế bị định đoạt.

Đường Hạo Tuấn đi tới phòng mà Lâm Giai Nhi đang bị nhốt, cũng chính là phòng nghỉ ngơi tối qua.

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trình Hiệp.

Trình Hiệp đi tới, cầm thẻ phòng mở cửa.

Lúc mở cửa, đèn trong phòng cũng sáng lên.

Đường Hạo Tuấn vừa đi vào, đã nhìn thấy Lâm Giai Nhi đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch.

Nếu là trước kia, nhìn thấy dáng vẻ đầy bệnh trạng này của cô, chắc chắn anh sẽ quan tâm hỏi han rốt cuộc cô bị làm sao.

Nhưng giờ, anh chỉ làm như không nhìn thấy.

Đường Hạo Tuấn nhấc chân đi vào, rồi ngừng trước mặt Lâm Giai Nhi: “Tôi luôn cho rằng cậu là cô gái ngây thơ lương thiện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK