Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2214

Đường Hạo Tuấn cũng không để ý anh ta, bế An An, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn An An.

Con của anh dễ thương như vậy, nhìn thế nào cũng không đủ.

Lúc này, tiếng cao gót truyền tới.

Kiều Phàm để ly trà trong tay xuống, anh ta và Đường Hạo Tuấn cùng quay đầu nhìn.

Tống Vy cầm điện thoại đi từ một cửa khác của biệt thự tới, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đã tắm xong đi xuống tầng, trong lòng còn bế An An, trên mặt lập tức nở nụ cười tuyệt đẹp: “Xuống từ khi nào?”

Cô đầu tiên là liếc nhìn đứa nhóc trong lòng anh, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh anh.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô rồi đáp: “Được một lúc rồi, em đi đâu thế?”

“Vào nhà vệ sinh, sau khi đi ra thì nhận được điện thoại của phía ban tổ chức, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại, bảo em và Châu Ánh tới lúc đó nhớ đi tham gia lễ trao giải.” Tống Vy lắc lắc chiếc điện thoại rồi đáp.

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, ý bảo đã biết.

Tống Vy để điện thoại xuống, sau đó đưa tay ra: “Đưa An An cho em đi.”

“Không.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu từ chối: “Tuy An An còn bé, nhưng dạ dày rất tốt, một ngày phải uống mấy lần sữa, trông còn khá mập mạp, bế cũng rất có sức nặng, em bế quá lâu tê tay, vậy nên em nghỉ ngơi, anh bế là được.”

Nghe thấy lời của anh, trong lòng Tống Vy rất ngọt ngào, sau đó ôm cánh tay của anh, dựa đầu vào: “Chồng à anh thật tốt.”

Đường Hạo Tuấn cười đầy cưng chiều: “Anh là chồng của em, không đối tốt với em thì đối tốt với ai chứ?”

Hai vợ chồng nói chuyện, hoàn toàn không để ý đối phương còn có cái bóng đèn.

Kiều Phàm nhìn hai người trước mặt, không khỏi khẽ cười một tiếng, sau đó tiếp tục uống trà.

Nếu đôi vợ chồng này không xem anh ta là người ngoài.

Vậy người ngoài như anh ta không việc gì không nhìn một cách quang minh chính đại?

Nghe thấy tiếng cười khẽ đó của Kiều Phàm, cơ thể của Tống Vy chợt cứng đờ, sau đó lúc này mới phản ứng lại, cô vừa rồi phớt lờ anh ta, vậy mà mải mê dính lấy Đường Hạo Tuấn.

Có điều cũng may mắn, cô và Đường Hạo Tuấn không có nói lời gì quá xấu hổ, nếu không thì càng thêm ngại ngùng.

“Xin lỗi Phàm, vừa rồi…”

Kiều Phàm biết cô muốn nói cái gì, cười tươi mà xua tay: “Không sao, đúng rồi Tống Vy, vừa rồi An An đã khóc.”

Anh ta nói.

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lập tức đanh lại, sau đó nheo mắt nhìn anh ta đầy nguy hiểm.

Kiều Phàm không hề sợ hãi nhìn thẳng Đường Hạo Tuấn, hơn nữa còn cười với Đường Hạo Tuấn.

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn càng đen.

Người này là cố ý, cố ý cáo trạng với Tống Vy!

Tống Vy rất để ý An An, nghe thấy An An khóc, chắc chắn sẽ lo lắng.

Sau đó người này có thể nói là An An chọc An An khóc, đạt được mục đích mượn tay của Tống Vy, trả thù thái độ không tốt của anh đối với anh ta vừa nãy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK