Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1979

Nghe thấy cô nói như vậy, mẹ Giang ấm áp trong lòng: “Đúng vậy, cháu nói đúng, chúng ta là một chỉnh thể, chúng ta là một gia đình, sớm đã bị trói buộc lại với nhau, thiếu ai cũng không được, nếu thiếu một người, hai người còn lại nhất định sẽ không sống yên ổn.”

“Cháu hiểu, vì vậy cháu mới không đồng ý với chú.” Tống Vy nhẹ giọng nói.

Mẹ Giang thở ra một hơi: “Vậy là tốt, vậy là tốt, vậy được, Vy Vy, bọn ta không làm phiền cháu nữa, phía bên cháu đang là ban ngày, chắc còn phải đi làm đúng không?”

“Còn có một lúc nữa mới làm, không vội.” Tống Vy cười đáp lại, sau đó nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: “Đúng rồi dì, Kiều Phàm hiện tại thế nào rồi?”

Mặc dù cô cũng cảm thấy rằng Kiều Phàm nên bị đánh nhưng cho dù thế nào, Kiều Phàm cũng đã từng giúp cô, từng cứu cô, đối với anh ta, cô cũng không thể không hỏi han gì.

Vẫn luôn muốn biết tình hình cụ thể hiện tại của anh ta.

Mẹ Giang thở dài: “Cậu ta vẫn còn khá nghiêm trọng, gãy hai xương sườn và chấn động nhẹ ở não. Phỏng chừng phải nằm viện điều trị một khoảng thời gian.”

“Như vậy à.” Tống Vy tỉnh ngộ, gật gật đầu: “Điều trị một khoảng thời gian cũng tốt, tránh anh ta lại chạy đến gây phiền phức cho mọi người, mấy người cũng có thể nghĩ biện pháp đối phó.”

“Cháu nói không sai, có điều trước mắt chúng ta đang lo rằng sau khi cậu ta tỉnh lại sẽ báo cảnh sát bắt chú, dù sao chú cũng đã ra tay đánh cậu ta, còn đánh cậu ta thành ra như vậy, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chú cháu, chú cháu thì không sợ ngồi tù nhưng Hạ nhất định không để cho chú cháu ngồi tù, con bé khẳng định sẽ khiến Kiều Phàm bỏ qua cho chú, đến lúc đó, chỉ sợ Kiều Phàm sẽ nhân cơ hội này mà đưa ra yêu cầu buộc Hạ bỏ đứa bé đi để đối lấy sự an nguy của chú cháu.” Mẹ Giang cau mày nói.

Tống Vy mím môi: “Đây quả thực là một vấn đề.”

“Đúng vậy, vì thế hiện tại bọn ta đang nghĩ xem chuyện này rốt cuộc phải giải quyết thế nào.” Mẹ Giang cười khổ bất lực.

Tống Vy suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Hay là, cháu bảo Hạo Tuấn đưa Kiều Phàm trở về nước, như vậy, anh ta sẽ không báo cảnh sát được, dù sao sự việc cũng xảy ra ở nước ngoài, anh ta ở trong nước, báo cảnh sát cũng vô ích, quản không nổi chuyện xảy ra ở nước ngoài, phía cảnh sát trong nước cũng sẽ không liên hệ với cảnh sát nước ngoài, cho dù anh ta trực tiếp báo với cảnh sát nước ngoài nhưng anh ta đang ở trong nước, phía cảnh sát nước ngoài cũng không thể xác nhận được điều anh ta nói rốt cuộc là thật hay giả, dù sao cũng không có giám sát việc hắn bị đánh ở chỗ mọi người, vì vậy chúng ta có thể thử cách này xem.”

Đôi mắt mẹ Giang sáng lên, không thể không nói, bà ấy động lòng rồi.

Quả thực, nếu Vy Vy can thiệp vào, đưa Kiều Phàm trở về nước, vậy thì tình trạng khó khăn hiện tại của bọn họ sẽ được giải quyết dễ dàng.

Ngay khi mẹ Giang định mở miệng đồng ý, ba Giang đột nhiên lắc đầu với bà ấy.

Những lời vừa nãy, ba Giang đã đứng bên cạnh nghe thấy được, vì vậy biết được giải pháp của Tống Vy là gì.

Chính vì vậy, ông ấy mới không thể chấp nhận.

Mẹ Giang hiểu được ý tứ trong mắt ba Giang, lập tức bừng tỉnh khỏi sự kích động, sau đó cười nói với Tống Vy: “Vy Vy, cảm ơn cháu, có điều không cần đâu.”

“Tại sao?” Tống Vy có chút khó hiểu.

Một cách giải quyết tốt như vậy, hơn nữa cũng là cách giải quyết tình trạng khó khăn của nhà họ Giang hợp lý nhất, vậy mà mẹ Giang lại từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK