Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1959

Dù không biết trước đó cô đã đau khổ như thế nào nhưng theo những thông tin mà ba mẹ và bạn bè xung quanh tiết lộ, chắc chắn cô đã từng vô cùng đau khổ, đau đến mức tự tử.

Suy cho cùng thì vết sẹo trên cổ tay vẫn rất rõ ràng, thực sự có tồn tại.

Thấy Giang Hạ phân tâm, mẹ Giang nhân cơ hội này đẩy cô đi thêm vài bước về phía phòng.

Nhưng ngay sau đó, Giang Hạ như hoàn hồn, liền dừng lại: “‘Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng điều gì, nhưng con phải đi ra ngoài. Ba vẫn còn đang ở bên ngoài, nếu con không đi ra đó, Kiều Phàm thực sự ra tay với ba thì sao? Mẹ, mẹ cũng không muốn nhìn thấy ba bị thương mà phải không?”

Sau khi nghe những lời này, mẹ Giang ngay lập tức dừng lại.

Tất nhiên bà không muốn có chuyện gì xấu xảy ra với chồng mình.

Nếu như chồng mình xảy ra chuyện gì không hay, bà ta cũng không biết phải làm sao.

Nhìn thấy vẻ khó xử của mẹ Giang, Giang Hạ lại nói: “Mẹ, để con đi ra ngoài đi, yên tâm, con sẽ không nhớ về anh ta, tuyệt đối sẽ không, không ai trong chúng ta biết những gì Kiều Phàm nói là thật hay giả, chúng ta cũng không dám đặt cược, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến an nguy của ba, một người đàn ông trung niên sao có thể là đối thủ của Kiều Phàm được chứ!”

Lần này, mẹ Giang hoàn toàn không nói được gì nữa.

Đúng thật là họ không thể đem tính mạng ba Giang ra đặt cược.

Nếu như Kiều Phàm thực sự động tay động chân với ba Giang, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi.

Cuối cùng, mẹ Giang cũng buông Giang Hạ ra.

Giang Hạ vừa có được tự do liền ngay lập tức hướng về phía cửa chạy ra ngoài: “Ba!”

Ngoài cửa, cây chổi được ba Giang nâng lên đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, ông ta cau mày quay đầu nhìn Giang Hạ, không vừa ý nói: “Sao con lại đi ra ngoài này? Ai cho con ra đây? Mẹ con đâu? Mau kéo con bé vào trong đi!”

“Không liên quan đến mẹ, là tự con đi ra.” Giang Hạ đáp.

Ở bên cạnh ba Giang, Kiều Phàm chịu đựng sự đau đớn ở lưng, nheo mắt nhìn chằm chằm Giang Hạ, một giây cũng không liếc đi chỗ khác.

Cô ấy đã tăng cân rồi!

Không phải béo theo cách hiểu thông thường, mà trước đây do mang thai, thêm vào đó tâm trạng lại thường xuyên bị kích động, vậy nên cô ấy trở nên rất gầy.

Nhưng hiện tại, gương mặt của cô đã có da có thịt hơn, đã trở lại trạng thái như trước khi mang thai.

Xem ra khoảng thời gian cô rời khỏi đất nước đến đây sống rất vui vẻ!

Kiều Phàm nheo mắt lại, sau đó nói với giọng khàn khàn: “Giang Hạ, lại đây.”

Giang Hạ siết chặt lòng bàn tay, đứng yên tại chỗ, nhìn Kiều Phàm với ánh mắt phức tạp xen lẫn khó chịu.

Đây là Kiều Phàm, người đàn ông mà trước đây cô yêu đến điên dại, không có cách nào thoát ra nỗi!

Thành thật mà nói, anh ta thực sự rất ưa nhìn, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, là mẫu người mà cô ta thích.

Nhưng cô lại không có chút gì gọi là động lòng với anh ta, thay vào đó chỉ cảm thấy sợ hãi.

Cô sợ người đàn ông này, vì vậy khi anh ta bảo cô đi lại đó, cô cũng không muốn nghe theo.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK