Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1300

Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Vậy là Đường Hạo Minh ở trong ngọn núi kia?”

“Có lẽ vậy, nó đậu khoảng mười mấy phút mới bay về trạm thuê, trong khoảng thời gian này, nó dừng lại tổng cộng hai lần, một lần phòng triển lãm, một lần là đỉnh núi, thế nên Đường Hạo Minh chỉ có thể ở trên đỉnh núi.” Tống Hải Dương nói bằng giọng chắc nịch.

Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không, có thể là anh ta cố tình đánh lừa, để chúng ta quan tâm đến ngọn núi kia, làm ta coi là thật, cho rằng anh ta dừng ở đó. Nhưng muốn rời khỏi trực thăng thì có vô vàn cách, không bắt buộc phải khiến trực thăng dừng, hiểu chưa?”

“Ba nói là… nhảy dù?” Tống Hải Dươngnhíu mày.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng, chỉ cần chuẩn bị sẵn đồ nhảy dù trong trực thăng, chờ qua điểm mù của camera là có thể nhảy.”

“Con không nghĩ đến chỗ này.” Tống Hải Dương tức giận.

Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu: “Đừng tự trách, con đã làm rất tốt, người của ba vẫn chưa tìm được chỗ đỗ của trực thăng mà con đã biết được, nên so với họ, con giỏi hơn.”

Có một đứa con trai giỏi giang như vậy, anh có thể đoán được sau này, Tập đoàn Đường Thị ở trong tay Hải Dương sẽ càng thêm lớn mạnh.

Nghe ba khích lệ, khuôn mặt nhỏ của Tống Hải Dương đỏ bừng.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Được rồi, về phòng đi, ba đến phòng sách họp.”

“Dạ.” Tống Hải Dương gật đầu rồi trở về phòng.

Mấy ngày sau, Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh lần lượt xuất hiện.

Nhưng bọn họ không xuất hiện cùng lúc, mà thay nhau xuất hiện nhưng lúc đầu là ở trước mặt Tống Vy.

Nhưng sau này, nơi xuất hiện bắt đầu thay đổi, cách xa Tống Vy, khi thì là bến tàu, khi thì là nhà ga, khi lại là sân bay.

Đây là do Hải Dương phát hiện, đợi đến khi người của Đường Hạo Tuấn đuổi theo, hai người họ đã biến mất tăm, chạy thoát.

Thế nhưng từ phương hướng xuất hiện đó, có thể đoán rằng bọn họ muốn rời khỏi thành phố này, có lẽ nếu tìm được sơ hở thì họ có thể ngồi lên phương tiện giao thông mà chạy.

Vì thế, Đường Hạo Tuấn sắp xếp rất nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp, đổi sang thường phục, giả dạng làm hành khách mai phục ở mấy nơi này. Chỉ cần Lâm Giai Nhi hoặc Đường Hạo Minh ló mặt lần nữa, nhóm người có thể bắt được bọn họ mà không cần chạy từ một chỗ rất xa lại.

Hôm nay, Tống Vy đang cùng Trần Châu Ánh vẽ bản thiết kế, Hạ Bảo Châu xung phong làm người mẫu, thi thoảng tạo dáng theo yêu cầu của hai người.

Bỗng nhiên, Trình Hiệp gấp gáp chạy tới.

Hạ Bảo Châu nhìn anh ta: “Sao gấp vậy?”

Cô vội rót ly nước cho anh ta.

Sau khi nhận lấy, Trình Hiệp ngửa đầu ực một cái rồi nhìn Tống Vy: “Bà chủ, chuyện tốt, chúng tôi bắt được Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh rồi.”

“Cái gì?” Tống Vy khiếp sợ bật dậy: “Bắt được rồi? Hai người cùng một chỗ?”

“Đúng, hôm nay bọn họ cùng xuất hiện ở sân bay, muốn bỏ chạy nhưng bị người chúng ta phục sẵn bắt.” Trình Hiệp hưng phấn nói.

Tống Vy cũng vui theo, siết tay: “Quá tốt rồi, điều này quá tốt. Quả nhiên trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng bắt được họ. Đúng rồi, Hạo Tuấn biết chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK