Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tống Vy vén tóc lên: “Bạn bè” “Vậy ư, tôi còn tưởng cô Tống là bạn gái của bác sĩ Kiều cơ đấy, tôi thấy hai người rất xứng đôi” Lâm Giai Nhi bĩu môi tiếc nuối.

Tống Vy cười xấu hổ: “Làm sao có thểcô Lâm đừng nói như vậy?” “Tôi nói thật đấy, nhưng mà...!thôi đi, cô Tống có thể đỡ tôi ngồi ở đó được không, ngồi trên chiếc xe lăn này
không thoải mái lắm” Lâm Giai Nhi chỉ vào ghế tắm nắng phía sau lưng cô.

Tống Vy nhìn một cái rồi gật đầu đồng ý, sau đó tiến lên đỡ cô ta khỏi xe lăn.


Nhưng ngay khi cô đang đỡ Lâm Giai Nhi lên ghế tắm nắng thì người cô ta đột nhiên ngã về phía cô, gần như đè nặng cả toàn bộ cơ thể lên người cô.

Trọng tâm của Tống Vy không vững ngã lăn ra đất.

Cô ta cũng ngã lên người khiến cô kêu rên một tiếng, cảm giác nội tạng đều bị xáo trộn.

Nghiêm trọng nhất chính là cánh tay của cô cọ xát trên mặt đất, rách toác một mảng lớn da thịt, đau đớn khiến cô mặt mày tái nhợt, trên trán toát hết mồ hôi lạnh.

“Giai Nhi!” Đúng lúc này, một giọng nam vô cùng lo lắng vang lên.

Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn bước nhanh tới, dìu cô ta khỏi người Tống Vy, quan tâm nhìn khắp một lượt: “Không sao chứ?”
“Em không sao” Lâm Giai Nhi lắc đầu, sau đó đi xem Tống Vy đang nằm trên mặt đất.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn theo, khi nhìn rõ khuôn mặt của cô, không khỏi giật mình: “Sao lại là em?”
Tống Vy nhịn đau đứng dậy, mỉm cười với anh: “Tổng giám đốc Đường” Cô cũng hơi ngạc nhiên.


Hóa ra người giúp Lâm Giai Nhi lấy áo khoác chính là anh! “Vừa rồi em làm gì vậy?” Đường Hạo Tuấn mím môi nhìn Tống Vy, trong giọng nói mang theo sự nghi ngờ.

Nụ cười trên mặt cô chợt cứng đờ lại, cụp mắt xuống trả lời: “Vừa rồi cô Lâm nói muốn ngồi trên ghế tắm nắng, nên tôi đỡ cô ấy qua đó, không ngờ lại bị ngã.

Anh đang trách móc cô vì đã khiến Lâm Giai Nhi ngã ư? “Là vậy sao?” Anh đưa mắt nhìn cô ta.

“Đúng vậy” Lâm Giai Nhi gật đầu, sau đó ngượng ngùng xin lỗi: “Thực xin lỗi cô Tống, vừa rồi đột nhiên mất sức khiến cô cũng ngã theo”
“Không sao” Tống Vy bất đắc dĩ trả lời.

Khuôn mặt căng thẳng của anh dịu đi: “Được rồi, bây giờ cũng đã muộn, anh đưa em về phòng trước” “Không đâu, em còn chưa đi tới phía trước xem hoa nữa” Lâm Giai Nhi chỉ vào bồn hoa phía trước không
muốn rời đi.

“Lần sau hằng ngắm!” Anh ấn cô ta ngồi xuống xe lăn rồi đẩy đi.

Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Tống Vy không khỏi nheo mắt lại.


Không biết có phải có suy nghĩ nhiều hay không, vừa rồi lúc đỡ Lâm Giai Nhi ngồi dậy khỏi xe lăn thì rất trơn tru, nhưng khi cô ta chuẩn bị ngồi lên ghế tắm nắng thì đột nhiên đứng không vững và ngã lên người cô?
Là cố ý sao?
Tống Vy thu hồi ánh mắt, liếc nhìn nơi mình vừa ngã xuống, trầm ngâm mấy giây.

Cuối cùng cô chỉ coi như đây là một vụ tai nạn, che lấy cánh tay trầy xước rồi rời khỏi bệnh viện.

Buổi chiều, cô đeo một cặp kính đen, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, đang khoanh chân ngồi trên sô pha vẽ bản thảo thiết kế thì chuông cửa vang lên.

Cô đặt cuốn sổ thiết kế và bút chì lên bàn uống nước rồi đứng dậy đi mở cửa.

Cửa mở, Đường Hạo Tuấn nhìn bộ dạng luộm thuộm không giống thường ngày của cô nhướng mày: “Lúc ở nhà em thường ăn mặc như thế này?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK