Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1151

Thậm chí vừa nãy suýt không thể ngồi dậy.

Thế nhưng ba người Tống Vy chỉ lẳng lặng nhìn ông ta, hoàn toàn không định tiến tới giúp đỡ.

Tống Huy Khanh cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của bọn họ, trong lòng không phải không tức, dẫu sao tụi nó cũng là con ruột và con rể của mình mà lại hà khắc với người ba này như vậy.

Nhưng cho dù có giận thì sao? Kết cục hiện tại của ông ta cũng do chính tay ông ta tạo ra.

“Con mụ Tô Thu đâu rồi?” Tống Huy Khanh thở hổn hển, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Tô Thu.

Mắt Tống Vy thoáng động, cố tình hỏi: “Bà ta đi rồi, ông tìm bà ta làm gì?”

“Con đàn bà ấy… Nó dám cắm sừng ba!” Tống Huy Khanh điên tiết quát lên.

Nhớ đến lúc Tô Thu anh em ngọt xớt với thằng khốn trong điện thoại ngay bên giường mình, còn bảo chờ ông ta chết thì có thể đường đường chính chính ở bên nhau.

Là ông ta chỉ ước gì có thể xé xác Tô Thu với tên đàn ông khốn nạn kia!

“Ồ, hóa ra là thế.” Tống Vy hất cằm tỏ vẻ đã biết.

Nhưng Tống Huy Khanh nhận ra dù ngoài miệng cô nói ngạc nhiên nhưng nét mặt lại chẳng có chút nào là kinh ngạc, trong lòng ông ta bỗng có dự cảm chẳng lành.

Sau đó, ông ta nhìn Tống Kim và Đường Hạo Tuấn bên cạnh cô.

Thái độ của hai người họ cũng rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc chút nào.

Nói cách khác, bọn đã biết Tô Thu lang chạ với tên khác ở bên ngoài rồi.

“Có… có phải các con đã biết từ lâu rồi không?” Tống Huy Khanh kích động chỉ vào mặt Tống Vy.

Tống Vy cười: “Đúng vậy, biết từ rất lâu rồi, ngay từ tháng đầu tiên tôi về nước.”

Tống Huy Khanh nghe thế thì ngẩn người, nhìn Tống Vy mà không thể tin, rất lâu mới lên tiếng: “Con biết từ lâu mà sao lại không nói cho ba hay?”

“Tại sao tôi phải nói cho ông nghe? Tôi ước gì có thể nhìn thấy cảnh ông bị bưng bít, tiếp tục bị cắm sừng cơ mà.” Tống Vy khoanh tay, lạnh lùng nói.

Phụt!

Tống Huy Khanh suýt hộc máu, tay siết chặt đồng phục bệnh nhân, cả người run rẩy: “Vì sao? Ba là ba con cơ mà, vậy mà con lại…”

“Hạo Tuấn.” Tống Vy ngắt lời ông ta, cô nhìn sang Đường Hạo Tuấn.

“Sao vậy?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

“Anh dẫn Tiểu Kim ra ngoài đi, có vài lời em muốn nói riêng với ông ta.” Tống Vy chỉ Tống Huy Khanh.

“Chị ơi, em cũng muốn nghe.” Tống Kim phản đối.

Thái độ Tống Vy cực kì kiên định: “Nghe lời, ra ngoài.”

Thấy chị gái kiên quyết như vậy, Tống Kim đành gật đầu đồng ý: “Dạ.”

“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn gọi anh ta một tiếng rồi đi ra khỏi phòng đầu tiên.

Tống Kim cúi đầu, ủ rũ theo sát phía sau.

Trong phòng bệnh chỉ còn Tống Vy và Tống Huy Khanh đang tức run người.

Cô lạnh lùng nhìn ông ta: “Hoàn toàn chính xác, ông là ba tôi. Làm con gái, phát hiện ba bị người ta cắm sừng thì nên nói cho ông hay. Nhưng tại sao tôi phải làm thế? Chẳng phải ông đã vứt bỏ đứa con gái này từ lâu rồi sao? Hơn nữa, nếu tôi làm thì sao tôi dám đối mặt với mẹ mình nữa đây?”

Nói đến đây, cô hít một hơi rồi nói tiếp: “Ông có biết vào bảy năm trước, lúc mẹ tôi biết tin ông phản bội mình từ hơn hai mươi năm đã tuyệt vọng đến nhường nào không? Ông không biết nhưng tôi biết. Thế nên tôi muốn để ông cũng nếm thử cảm giác bị người đầu gối tay ấp phản bội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK