Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2077

Đáy mắt Đường Hạo Tuấn lướt qua tinh quang, chớp mắt liền biến mất, nhàn nhạt hỏi: “Anh tìm cô ấy làm gì?”

Anh liếc mắt người phụ nữ đang chăm sóc hai đứa bé ăn cơm.

Người phụ nữ phát giác ánh mắt anh, cũng nhìn sang: “Sao vậy? Điện thoại của ai?”

“Kiều Phàm.” Đường Hạo Tuấn cũng không che giấu, trả lời.

Tống Vy kinh ngạc: “Sao anh ấy lại gọi cho em?”

Cô luôn cho rằng sau khi mình giúp Giang Hạ rời đi thành phố Giang, giữa mình và Kiều Phàm đã quyết liệt, ngay cả bạn bè cũng không phải nữa.

Nhưng bây giờ, Kiều Phàm lại chủ động gọi điện thoại tới, khiến người ta kinh ngạc.

Tống Vy dứt khoát đặt đũa xuống, nhìn Đường Hạo Tuấn, muốn biết Kiều Phàm tìm cô có việc gì.

Đầu kia điện thoại, Kiều Phàm rũ mắt: “Tôi muốn biết, Giang Hạ tìm ai thôi miên?”

Mỗi một nhà thôi miên đều có thủ pháp riêng biệt của mình để tiến hành thôi miên cho bệnh nhân.

Cũng vậy, muốn giải trừ thôi miên, đầu tiên phải biết, nhà thôi miên nào đã tiến hành thủ pháp thôi miên thế nào cho Giang Hạ.

Nếu không biết điểm này mà trực tiếp giải trừ thôi miên, rất dễ khiến tinh thần của Giang Hạ xuất hiện sai lệch, đến lúc đó có khả năng trở thành kẻ ngốc.

Mà Tống Vy và Giang Hạ qua lại thân thiết nhất, cho nên rất có khả năng biết Giang Hạ thôi miên ở đâu, tìm ai làm thôi miên.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời của Kiều Phàm, đầu tiên là sững sốt, sau đó cau chặt mày: “Anh hỏi chuyện này làm gì? Anh muốn giải thôi miên của Giang Hạ?”

Phải nói rằng, anh thoáng chốc đã nói trúng suy nghĩ của Kiều Phàm.

Tống Vy nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Không được, thôi miên của Hạ sao có thể giải trừ?”

Một khi giải trừ, Hạ không phải sẽ biến trở lại Hạ trong quá khứ vì tình yêu mà đòi sống đòi chết, đau khổ tột cùng sao?

Hạ như vậy, cả đời đều đen tối, không có tia ánh sáng mặt trời, khắp nơi giăng đầy tuyệt vọng, cứ như vậy, Hạ sớm muộn cũng có một ngày sẽ không chịu nỗi mà sụp đổ, cuối cùng lại làm ra chuyện tự sát ngu ngốc, cho nên bất kể thế nào, cũng không thể để thôi miên của Hạ giải trừ.

Nhìn Tống Vy kích động, Đường Hạo Tuấn khẽ nắm tay cô, ý bảo cô bình tĩnh trước, đừng quá kích động, sau đó lại hỏi đầu kia điện thoại: “Tại sao anh muốn giải trừ thôi miên của Giang Hạ, anh lại muốn báo thù cô ấy?”

Kiều Phàm nghe thấy câu hỏi của Đường Hạo Tuấn, bờ môi mỏng mím lại, không nói chuyện.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn càng âm trầm: “Kiều Phàm, anh thật sự ngu muội, tôi cho rằng anh ở bên kia lâu như vậy, cũng không gây ra việc gì, là đã nghĩ thông rồi, tiếp nhận những lời tôi nói trước đó, nhưng bây giờ xem ra, anh vẫn điên dại như cũ.”

“Chuyện của tôi, còn chưa tới lượt anh nói.” Sắc mặt Kiều Phàm lạnh đi.

Đầu tiên không nói tới anh ta không có ý giải thôi miên của Giang Hạ chính là muốn báo thù cô.

Dù có thì sao?

Lúc nào tới lượt người khác đến phán xét anh ta?

Đường Hạo Tuấn cười lạnh một tiếng: “Không sai, quả thực không tới lượt tôi nói, nhưng cũng vậy, chuyện anh muốn biết, chúng tôi cũng có thể không nói với anh, tự anh từ từ điều tra đi.”

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK