Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 959

“Ồ?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Sao đột nhiên lại xem cái này?”

“Sau này con muốn làm nhà phân tích tâm lý học.” Đôi mắt to của Tống Hải Dương chớp mấy cái, trả lời.

Lúc đầu, cậu muốn giống ba, đứng trên đỉnh tòa cao ốc, làm một người khống chế thế cục, từ trên cao nhìn xuống nhân sinh.

Nhưng sau đó cậu đột nhiên hiểu ra, cậu không phải con ruột của ba, tốt nhất đừng có hi vọng xa vời với tập đoàn Đường thị. Cho nên mới quyết định chuyển hướng phát triển tương lai.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn nghiêm lại nhìn Tống Hải Dương, dường như đang nghĩ xem lời cậu nói là thật hay giả.

Sau một lúc lâu, Đường Hạo Tuấn xoa đầu Tống Hải Dương: “Bây giờ con còn nhỏ, chuyện sau này thì để sau này nói.”

“Vâng.” Tống Hải Dương gật đầu, chuyển chủ đề nói chuyện: “Mẹ sẽ không bị làm khó chứ ba?”

Đường Hạo Tuấn nghe vậy, ánh mắt rơi vào màn hình TV.

Mặc dù bây giờ Tống Vy không được camera quay tới, anh không nhìn thấy cô, nhưng anh tin, chủ đề này tuyệt đối không làm khó được cô.

Quả nhiên, giống như Đường Hạo Tuấn suy nghĩ, khi những nhà thiết kế khác còn đang suy nghĩ tình yêu là gì, đang tìm linh cảm thì Tống Vy đã cười mà viết.

Theo quan điểm của cô, giải thích về tình yêu có lẽ rất rộng.

Thanh xuân nảy mầm trong thời kỳ niên thiếu, nhiệt tình dũng cảm trong thời thanh niên, bình thản như nước thời trung niên, dìu dắt lẫn nhau khi về già, đây đều là tình yêu.

Mỗi một giai đoạn tình yêu đều không giống nhau, tình yêu của mỗi một người cũng khác nhau.

Nhưng có một thứ giống, được toàn thế giới công nhận, đó chính là hôn nhân.

Hôn nhân không có nghĩa là có tình yêu, nhưng trong tình yêu nhất định phải có hôn nhân.

Cho nên sự hiểu biết của cô về tình yêu chính là hôn nhân.

Tống Vy nhanh chóng vẽ xong bản thiết kế. Dùng hai màu trắng đen, rất tiết kiệm thời gian.

“Được rồi.” Sau khi vẽ xong, Tống Vy đứng dậy tới khu vải vóc.

Những người khác đều sợ ngây người.

Bọn họ còn chưa bắt đầu vẽ, có người vừa mới đặt bút, phác thảo được một nửa, sao cô đã vẽ xong rồi.

Cùng là nhà thiết kế, vì sao cô lại ưu tú thế?

Ở bên kia, Tô Huyền thấy Tống Vy vẽ xong nhanh thế, trong lòng bắt đầu hoảng hốt. Bởi vì bản thân cô ta thuộc về nhóm người chưa đặt bút kia.

Nếu còn tiếp tục, cô ta còn đủ thời gian làm ra quần áo ư?

Tô Huyền cắn môi, chạm vào bông tai: “Cô về chưa?”

“Về rồi.” Đầu dây bên kia vang lên giọng khàn khàn, mang theo vài phần gấp gáp.

Tô Huyền mặc kệ cô ta đang gấp cái gì, khẽ thở phào: “Vậy thì bắt đầu vẽ, nhanh lên, tôi đang tụt ở phía sau. Chủ đề tình yêu, trong nửa tiếng, cô nhất định phải scan bản thiết kế tới, hiểu không.”

“Đã biết.” Người kia trả lời.

Tô Huyền vỗ ngực, ngắt thông tin.

Trong phòng nghỉ, Tống Hải Dương híp mắt nhìn chăm chú cô ta: “Ba ơi, cái cô kia kỳ lạ quá.”

Cậu chỉ vào Tô Huyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK